Chương 5: Rốt cuộc ta xuyên đến đâu?

Vàng thỏi và vải đều rất nặng, Tô Chỉ Bắc mệt đến mức thở dốc, đặc biệt là nàng còn phải đi qua một con đường núi quanh co, quả thực còn khó hơn bài kiểm tra thể chất hai nghìn mét của trường đại học. Nàng đi một bước thở gấp ba hơi, chẳng mấy chốc mặt trời đã lặn xuống núi.

Núi rừng đặc biệt tối vào ban đêm, tiếng côn trùng kêu điếc tai nhức óc.

Mặc dù Tô Chỉ Bắc đã được giáo dục có hệ thống về kiến

thức khoa học trong thời đại mới, tin vào chủ nghĩa duy vật tươi sáng, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi. Khi trong lòng sợ hãi, bước đi dưới chân liền trở nên lộn xộn không có kết cấu.

Đột nhiên, nàng vấp phải một cành cây chìa ra làm mấy thỏi vàng trong ngực rơi đầy đất. Nàng nhe răng trợn mắt bò đứng lên, mò mẫm qua ánh trăng mờ nhạt xuyên qua kẽ lá.

Sờ sờ, liền sờ đến một mảnh da thịt nóng hổi.

Tô Chỉ Bắc vội rút tay về.

Vừa rồi có phải là ảo giác không? Nàng đã chạm vào cái gì? Một con tê giác đang ngủ hay là thứ gì đó? Cái mạng nhỏ này của nàng không đủ để dã thú chơi đùa đâu!

Tô Chỉ Bắc bất động thanh sắc lui về phía sau vài bước, nhìn người dưới ánh trăng lần nữa, chân người? Hoá ra vừa rồi thứ khiến nàng vấp ngã là một chiếc chân người trần trụi?

Hiện trường của một vụ gϊếŧ người vứt xác?

Trái tim Tô Chỉ Bắc đều thít chặt. Mẹ ơi, sống hơn mười năm mới phát hiện mình không phải xuyên đến chủng điền văn, mà xuyên đến tiểu thuyết kinh dị huyền nghi

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bỏ chạy mới là thượng sách.

Tô Chỉ Bắc bộc phát ra khát vọng sống sót chưa từng có, vội vàng bò sang một bên. Nhưng điều đáng sợ nhất đã xảy ra, một bàn tay con người đã nắm lấy mắt cá chân của nàng và kéo nàng trở lại.

"Cứu mạng!" Tô Chỉ Bắc thét lên rồi ngã xuống đất, trong đầu đã tự động phát ra cuộc sống đèn kéo quân. Nàng còn trẻ như vậy, sống hai đời cũng chưa từng yêu đương, con đường làm giàu của nàng cũng mới chỉ mới bắt đầu, thậm chí còn chưa kịp hưởng thụ bạc mình kiếm được ...

Bàn tay người bò dọc theo mắt cá chân nàng, ôm lấy đùi nàng, bóp vào vòng eo thon gọn của nàng, cuối cùng trói tay nàng lại.

Một khuôn mặt con người xuất hiện trước mặt Tô Chỉ Bắc, ánh trăng quá mờ thấy không rõ hình dạng, nhưng có thể cảm giác được đó là một nam nhân.

Hơi thở ấm áp phả vào mặt Tô Chí Bắc, may mắn hắn là người, không phải ma, là người sống, chứ không phải người chết.

Tô Chỉ Bắc thở dài một hơi, suýt chút nữa đã khiến nàng bật khóc sau khi sống sót sau tai nạn: "Đại ca à, đừng có dọa người ta được không, đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao?"

Nam nhân không có trả lời, hai tay ôm chặt hơn nữa, gối đầu lên hõm cổ Tô Chỉ Bắc, chậm rãi vuốt ve. Tô Chỉ Bắc lúc này mới chú ý tới hắn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Bị nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đè dưới người, tư thế này quá mập mờ, Tô Chỉ Bắc cảm thấy có gì đó không đúng, giãy dụa: "Này! Này! Ngươi đang làm gì vậy! Bỏ đầu ngươi ra!"

Nam nhân thì thầm vào tai nàng , "Cho ta. . . Cho ta" Giọng nói trong trẻo và trầm thấp, mang theo sự cám dỗ chết người.

Tô Chỉ Bắc sợ hãi cả kinh, đã hiểu hơn phân nửa: "Đừng! Chuyện gì cũng từ từ! Ngươi muốn tiền sao? Ta có rất nhiều tiền, đủ để ngươi gọi mười vị tiểu thư!"

Nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ, một tay nắm lấy cổ tay nàng, tay kia đưa tay xuống kéo váy nàng.

Tô Chỉ Bắc giãy dụa hét ầm lên: "Một trăm! Một trăm! Ta tìm cho ngươi một trăm tiểu thư!"

"Ta hiện tại chỉ muốn một mình nàng." Người đàn ông thì thầm vào bên tai nàng như thể đang say.

Vèo vèo

Váy bị ném ra ngoài.

"Biếи ŧɦái! Ta là tiểu thư Tô Phủ! Nếu ngươi dám chạm vào ta, ngươi chết chắc!"

Hai chân của Tô Chỉ Bắc bị đầu gối của người đàn ông đẩy mở ra, nàng nhân cơ hội quấn một chân quanh eo người đàn ông, rồi dùng sức lăn qua, thoát khỏi sự áp chế của nam nhân, tuy nhưng hai tay nàng vẫn bị kẹp chặt, không thể thoát ra được. Răng trắng như tuyết lóe lên trong ánh trăng, nàng làm bộ muốn cắn.

Nam nhân thấy vậy trên tay buông lỏng, Tô Chỉ Bắc lập tức chạy về phía trước: "Cứu mạng! Cứu mạng! Có người nào không cứu với. . ." Lời còn chưa dứt, thì một lực rất mạnh đã đập vào đầu gối nàng, cả người Tô Chỉ đột nhiên không kịp chuẩn bị ngã xuống đất.

Đau quá, bộ ngực đang phát triển sắp bị san phẳng! Tô Chỉ Bắc đau đến mức không thở nổi.

Nam nhân thuận thế ngồi đè lên người nàng, kẹp hai tay nàng ra sau lưng, sau đó xé toạc chiếc qυầи ɭóŧ duy nhất còn sót lại trên phần thân dưới của nàng.