Chương 13: Điểm tâm ngọt cho bữa sáng

Ngày hôm sau, thú nhân cùng bé con không ngủ được ăn ý nhau cùng một điểm - đều đeo hai cái quầng thâm trên mắt. Quần áo bé đã rách không dùng được, lại mang mùi vị mà thú nhân ưa sạch sẽ không chịu được, cho nên cái gọi là quần áo của bé đã bị Lôi Nặc lặng lẽ đem đi xử lý, bé con trơn bóng không có quần áo, Lôi Nặc xem hết sức sướиɠ mắt, nhưng cảnh đẹp như vậy cũng không thể cứ để thú nhân khác nhìn thấy, vì vậy Lôi Nặc rất khéo tay cắt một khối vải hắn không nỡ dùng. Cắt cắt khâu khâu, rất nhanh một kiện váy liền thân ra đời. Cho bé xoay vòng vòng vài cái, làn váy bay lên, da thịt tuyết trắng lộ ra dưới làn váy đỏ thẫm, trái tim thú nhân run a run a, trong nôi tâm âm thầm bội phục ánh mắt của mình. Lôi Nặc rất hài lòng, còn bé thì có chút buồn rầu, bé rất không hiểu, thú nhân cao lớn này sao phải cho bé mặc quần áo con gái, chẳng lẽ đây là ham mê đặc biệt? Níu lấy váy, bé có chút không muốn mặc, lôi kéo tay Lôi Nặc, đôi mắt đen to tràn đầy khẩn cầu "Ta không muốn mặc cái này..." Bé khiến thú nhân cảm thấy khó xử cực kỳ, mặt đều nóng bừng. Lôi Nặc vừa nhìn thấy bé muốn xé bỏ tấm vải hoa hắn yêu thích, tâm đều run lên, thứ này chính là được hắn cất kỹ, hao tốn rất nhiều công sức mới mua về được, nếu không phải là bé, người bình thường ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không cho. "Đừng, đừng làm hỏng, cái này rất quý, hỏng mất thì sẽ không còn, em xem em mặc vào thật là phù hợp, em hẳn là nên cảm tạ ta, biết hay không?" Thấy bé như cũ sầu mi khổ kiểm, Lôi Nặc nghĩ tới, bé chắc là nghe không hiểu lời của hắn, cảm giác có điểm khó khăn. Xem ra, hắn cần mời một vị thầy giáo dạy cho bé mới được. "Được rồi, ăn sáng xong, ta liền dẫn em ra chợ mua cho em mấy bộ y phục" Lôi Nặc nịnh nọt nói, bỏ tay bé ra, hắn lập tức nhìn thấy chiếc váy có điểm phập phồng, trái tim hắn cũng có điểm đập mạnh lên. Dắt bé đi ra, Lôi Nặc cảm thấy đã muốn nuôi bé, vậy thì phải nuôi bé cho thật tốt, trắng trắng mềm mềm, sạch sẽ, lúc cần thiết cho mình sờ sờ mái tóc mượt mượt, thật nhẹ nhàng khoan khoái. Còn phải cho bé ăn đồ ăn thích hợp. Rửa mặt sạch sẽ, đem bé đặt ngồi ở trên ghế xong, Lôi Nặc xắn tay áo, lần nữa lấy một chiếc tạp dề đính trân châu xung quanh viền, có điều tạp dề lần này so với cái lần trước có điểm hoa lệ hơn nhiều, bởi vì trên mặt thêu gắn vô số những viên đá nhỏ phản quang lấp lánh, lóe lóe lên, thú nhân cao lớn như là phát sáng, khắp người đầy rẫy một loại trang phục đẹp đẽ tinh tế. Bé đưa con mắt nhìn vào một cái tủ, sau đó hít sâu một hơi, trong tủ, thật giống như là trang trí thật nhiều châu báu, hào quang tự nhiên, sáng chói vô cùng, nhưng mà bên trong lại toàn tạp dề. Bé lần nữa hiểu ra, thú nhân cao lớn này đến tột cùng là có bao nhiêu châu báu. "Ngô, buổi sáng ăn một chút điểm tâm ngọt a, lại đây tiểu vu mã của ta, cho em biết một chút tay nghề của ta". Lôi Nặc mặt đen nói, có điều so với lúc khác cũng không khác mấy, cho dù là mặt đen cũng là mị lực mười phần. Bé nhìn đôi mắt kim sắc kia, tin tưởng gật đầu. Lôi Nặc lấy ra thứ bột trắng, có điểm giống bột mì, nhưng là lại có điểm không giống, bởi bên trong nó có loại hương vị rất lạ, có màu tím nhạt, lấy ra một cái chậu sứ bên trong còn có nước, một cái bát nhỏ (Tác giả: bát nhỏ cũng lớn như cái tô sứ vậy) cho nước, dầu vừng, muối ăn, dấm gạo, rượu đế, còn thêm một chút hạt như viên bi nhỏ màu trắng, quấy đều rồi đổ cả vào trong chậu sứ lớn. Bắt đầu nhào nặn, nhào trộn một hồi thành một khối dẻo, Lôi Nặc đặt bên trên một ít lá thơm, bạch chi ma, hành lá, làm xong những thứ này, Lôi Nặc lại đem nồi để nóng cho dầu mỡ vào, tiếng dầu mỡ sôi phát ra những tiếng kêu lách tách, cho bánh vào, đậy vung lại, chuẩn bị làm khối bánh mì thứ hai. Làm xong bánh, bắt đầu điều chế nước tương ngọt, Lôi Nặc là người biết hưởng thụ, hắn ăn cái gì cũng phải sạch sẽ, nhưng lại muốn ăn đồ dùng trong một ngày, cho nên nước tương đều phải tự làm. Lôi Nặc thích vị ngọt còn màu sắc tươi của hoa quả, mà loại thưởng thức này trên Mya đại lục chỉ có người Mya thích, hơn nữa bình thường đồ ăn ngọt cao cấp cũng là biểu tượng của địa vị và quyền lợi, có rất ít người có thể được ăn a.