Chương 14: Bánh rán và tương hoa quả

Tương hoa quả nhà Lôi Nặc là dùng một loại quả màu đỏ thắm, quả không lớn, chỉ to bằng đầu ngón tay, chua chua ngọt ngọt, màu sắc rất đẹp, căng mọng tươi ngon, bởi vậy luôn được người Mya thích.

Lôi Nặc dùng quả này làm tương, mỗi ngày ăn cùng với bánh rán. Để bảo vệ quả này và những trái cây mới lạ, Lôi Nặc làm một cái nhà kho bằng băng (aka tủ lạnh). Bên trong để rau củ trái cây, cái này được thú nhân đặc biệt chú trọng, đối với bản thân là không được sơ sài. Lôi Nặc lấy ra một tô lớn chu quả, chu quả này được đưa ra từ kho băng còn toát ra một mùi thơm tràn ngập thơm ngon, bên ngoài vỏ còn sót lại một tầng băng mỏng, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

Lôi Nặc lấy một ít đưa cho bé, bé còn đang sững sờ, có điểm không dám tin, quả này thật là cho bé ăn sao? Lôi Nặc nhìn thấy bé không có phản ứng gì, buông tô sứ, để cho đôi bàn tay nhỏ của bé tự cầm lấy, tay bé còn rất nhỏ, bàn tay không đến 1/3 tay Lôi Nặc, ngón tay cũng không bằng một phần tay Lôi Nặc, mắt thấy vài quả đã sắp qua kẽ tay rơi xuống, không khỏi nóng vội.

"Ngô, nhìn xem, ta làm cho em quần áo mới này thật tốt, đến đây, ôm lấy"

Lôi Nặc tay nhanh mắt lẹ nhấc lên làn váy của bé, đem chu quả hứng lấy, để cho bé tự cầm lấy ăn, bé lúc này cũng không để ý đến việc mặc váy không được tự nhiên, ôm lấy một đống chu quả, cầm một quả bỏ vào miệng, vỏ chu quả mỏng, bỏ vào trong miệng rất dễ vỡ ra, bé nhẹ nhàng khẽ nhai, miệng đều là vị chua chua ngọt ngọt của nước trái cây, mang theo vị đá lạnh ngọt ngào, còn có một cỗ vị chua nên ăn rất ngon.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy hưởng thụ của bé, bộ dáng hạnh phúc, Lôi Nặc rất là vui mừng.

Nhìn xem, hắn đối với người Mya nhà hắn có bao nhiêu tốt.

Bỏ vào trong chậu sứ thêm ít vụn băng, như vậy có thể làm cho tương hoa quả càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái trong miệng, vị thơm ngon được lâu hơn, đảm bảo tương hoa quả nguyên nước nguyên vị. Tương là tự Lôi Nặc làm, cho nên hắn làm cũng là cực kỳ nguyên thủy, một cái đồ đánh trứng....Lôi Nặc đánh đánh dầm dầm chu quả, một bên cho thêm một ít dấm gạo chua, rượu đế, còn bỏ thêm một ít đường phèn, đợi hắn làm xong những thứ này, một nồi bánh kia cũng đã chín, Lôi Nặc đem nồi bánh đặt vào mâm, dùng kẹp lấy một cái đặt vào đĩa, múc một ít tương hoa quả rưới lên, rưới đều đều, để ngay trước mặt bé.

Mà bé lúc này cũng ăn xong chu quả, thấy một cái bánh ngọt lớn như vậy, trong lòng cảm thán không biết có thể ăn được hay không a, thoạt nhìn thật nhiều vị, có điều hương thơm thật không tồi, cho dù bụng đã hơi no rồi, vẫn là rất muốn ăn. Ánh mắt lưu luyến không rời khỏi chiếc bánh, nhìn về phía Lôi Nặc, mà Lôi Nặc đang rưới từng chiếc bánh chồng lên nhau, rưới một lớp tương lại chồng một lớp bánh, cứ ba cái một tầng rưới xong, lấy từ gầm bàn một cái khăn ăn đỏ thẫm thêu hoa văn, thắt ở trên cổ, bắt đầu ăn điểm tâm ngọt.

Hai người lần lượt không nói chuyện, yên lặng ăn bánh, một loại ấm áp nhàn nhạt cùng hương vị hạnh phúc lan tỏa xung quanh.

Bé chú ý thấy Lôi Nặc ăn rất nhiều, cuối cùng ăn bốn tầng bánh, tức là mười hai cái, ăn xong, hắn uống hai chén lớn nước hoa quả ướp lạnh. Thứ nước kia bé không biết là gì, bên ngoài có điểm giống dưa lê, có điều Lôi Nặc cắt nó ra, bên trong chảy ra một loại nước trắng như sữa, hương vị rất ngon, cũng là chua chua ngọt ngọt, hương vị rất đặc biệt. Bởi vì ăn một cái bánh lớn, bé chỉ uống một chút đã không uống được nữa, lý do là bé ăn quá no, bụng cực kỳ khó chịu.

Ngồi trên ghế, bé cầm trong tay quả trứng màu xanh, quả trứng này đúng là quả ngày hôm qua Lôi Nặc làm cho, khi Lôi Nặc lấy ra, đôi mắt màu đen của bé nhìn chằm chằm vào quả trứng xanh không nỡ rời đi.

Mà Lôi Nặc là chuẩn bị cho bé, sức ăn của người Mya so với thú nhân Mya kém hơn một chút, nhưng Lôi Nặc không nghĩ tới, rõ ràng ít như vậy, một cái bánh ngọt liền no rồi.

"Đến đây, nằm xuống, ta xoa xoa bụng cho em"

Bé rất nghe lời nằm xuống, Lôi Nặc một tay nâng cái đầu xù của bé, một tay sờ sờ cái bụng nhỏ hơi nhô lên đang khó chịu của bé. Nơi có hai điểm anh đào, bàn tay xoa xoa, cảm giác mềm mềm non nớt, bé được xoa vô cùng thoải mái, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ thỏa mãn, âm thanh bé nhẹ vô cùng, như là lông vũ cọ vào trái tim thú nhân, ngứa a, loại non nớt này, tiếng nói tươi trẻ sạch sẽ này, làm cho Lôi Nặc một lòng thoải mái, độ mạnh yếu trên tay không khỏi giảm xuống, hạ xuống thấp xoa xoa.