Chương 1: Tôi Không Muốn Anh

Duẫn Trúc xoay tới xoay lui trên đống cỏ khô, cuối cùng ôm đầu của mình không ngừng rêи ɾỉ, ông trời ơi, vẫn nên để cô chết đi rồi trở lại thế giới cũ đi, thời đại này cô thật sự là sống không nổi a.

Nghĩ đến cục diện rối rắm nguyên thân để lại cho mình, Duẫn Trúc một lần nữa lại hận không thể chết đi sống lại.

Đúng vậy, đây không phải là cơ thể nguyên bản của Duẫn Trúc, cô vốn là một sinh viên đại học bình thường ở thế kỷ hai mươi mốt, gia đình không đến mức phú quý, nhưng cũng có thể gọi là giàu có, cha mẹ yêu thương, anh em hòa thuận, cô ngàn lần không muốn xuyên đến cái thời đại viễn cổ lạc hậu này, đặc biệt là cái cơ thể này ngay cả là người cũng không phải, tính ra bây giờ cô cũng chỉ có thể coi như là một nửa con người, đúng vậy một nửa, cô hiện giờ là thú nhân. Nhớ đến lúc mới xuyên tới cô phát hiện mình biến thành một con gấu mập mạp, cô liền kêu đến kinh thiên địa khϊếp quỷ thần, cũng may về sau cô biết được rằng cô có thể biến thành người.

Cô muốn về nhà, rất muốn về nhà.

Trong hai ngày xuyên qua này cô đã tìm đến cái chết một lần, kết quả là được người khác cứu, còn bị người ta hung hăng dạy dỗ một trận. Duẫn Trúc biết rõ, cô không thể trở về được, cô chỉ có thể mở to mắt ra và đối mặt với cuộc sống sinh hoạt ở trong cái hang tối tăm ẩm thấp này.

Ngoại trừ việc cuộc sống sinh hoạt không vừa ý ra, còn có cả cục diện rối rắm mà nguyên thân để lại, nếu cô muốn ở nơi này sinh sống cho tốt, liền phải giải quyết mớ hỗn độn của nguyên thân. Cô đã trốn tránh hai ngày, rối cuộc vẫn nên đi đối mặt với nó.

Nguyên thân cũng tên là Duẫn Trúc, hết lần này tới lần khác lại vừa lười vừa ngu xuẩn nhưng mắt lại cao hơn đầu. Theo lý thuyết, giống cái trong thế giới thú nhân tương đối thưa thớt và trân quý, Duẫn Trúc dù tùy tiện thế nào cũng có thể gả được ra ngoài. Nhưng cô nương này lại chỉ thích đệ nhất cao thủ kiêm mỹ nam của bộ lạc Đằng Tiêu. Đằng Tiêu nào có thể để ý cô ấy, kết quả nữ nhân này không biết tìm đâu ra một đóa hoa tình, sau đó đem Đằng Tiêu bá vương ngạch thượng cung.

Nguyên thân cho rằng mình cùng Đằng Tiêu đã quan hệ rồi, Đằng Tiêu nói thế nào đi nữa nhất định sẽ cưới mình, kết quả là Đằng Tiêu thà đến Thần Phạt lấy hoa Băng Linh cũng không chịu cưới cô ấy.

Thần Phạt là nơi dùng để trừng phạt thú nhân phạm sai lầm, bất luận thú nhân phạm phải sai lầm lớn đến đâu đi chăng nữa thì chỉ cần lấy được hoa Băng Linh thì đều sẽ được tha thứ. Nhưng Thần Phạt là nơi vô cùng nguy hiểm, thú nhân đi vào rất nhiều nhưng không ai có thể lấy được hoa Băng Linh mà đi ra.

Cho nên ý tứ của Đằng Tiêu vô cùng rõ ràng, hắn tình nguyện chết cũng không muốn cưới Duẫn Trúc.

Cứ như vậy Duẫn Trúc liền đi tìm chết, còn cô vì để kiếm thêm thu nhập mà thức liên tục hai ngày hai đêm ngồi gõ chữ rồi cứ như vậy liền xuyên qua. Sớm biết như vậy, cô tuyệt đối không thức đêm mà sẽ nghỉ ngơi cho thật tốt.

Hôm nay chính là ngày Đằng Tiêu xuất phát đi đến Thần Phạt, mà cô muốn đi ngăn cản chuyện này lại, đây cũng là nguyện vọng của nguyên thân, nguyên thân không muốn Đằng Tiêu chết.

Nhìn dáng vẻ của mình sau khi biến thân, Duẫn Trúc không thể nào quen được, cô gái này ngoại hình mập mạp, tiếp đó thú nhân lại vốn rất cao, chiều cao phải gần tới hai mét, bộ dạng này đi ra ngoài giống như cự thú xuất động, đi bộ thôi cũng khiến mặt đất chấn động, cát bụi bay mịt mù. Đối với thân thể này, Duẫn Trúc vạn lần phỉ nhổ, cô gái này rốt cuộc đã ăn uống như thế nào, đem chính mình biến thành như vậy.

Khi Duẫn Trúc đi đến cổng của bộ lạc Đại Trạch, cô liền nhìn thấy một nhóm nữ nhân vây quanh cổng bộ lạc khóc thút thít, dung mạo của Đằng Tiêu trong trí nhớ của nguyên thân, khuôn mặt tinh tế như được điêu khắc, sống mũi cao, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo, tóc dài xõa vai có chút lộn xộn, nhìn có chút cuồng dã không thể trói buộc, bộ dạng người lạ chớ đến gần.

"Đằng Tiêu, anh đừng đi, đến Thần Phạt anh sẽ chết đó."

"Đằng Tiêu, anh đừng đi, anh đi rồi chúng tôi sẽ không thể gặp lại anh được nữa."

"Đằng Tiêu, anh đừng đi, em sẽ đi cầu xin Duẫn Trúc, cầu xin cô ta bỏ qua cho anh."

……

Chính tộc trưởng Mông Thái cũng ngăn cản Đằng Tiêu, "Đằng Tiêu cậu liền cưới Duẫn Trúc đi, chỉ là cưới một nữ nhân thôi, có cần thiết không màng đến cả tính mạng của mình như vậy không?"

Đằng Tiêu là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc, có Đằng Tiêu, mỗi lần đi săn con mồi đều bắt được tương đối nhiều, bộ lạc của bọn hắn vốn không có nhiều cường giả, mùa đông hàng năm đều có không ít người chết đói, nếu mất đi Đằng Tiêu, mùa đông năm nay bộ lạc càng khó mà qua được.

Trong thế giới thú nhân, mặc dù giống cái tương đối ít và trân quý, nhưng dũng sĩ cũng trân quý không kém.

“Tôi sẽ không cưới Duẫn Trúc, các người không cần phải khuyên tôi nữa.” Đằng Tiêu cũng nghĩ đến việc chấp nhận số phận của mình, nhưng bây giờ hắn không thể chấp nhận được, đặc biệt là sau một số hành động của Duẫn Trúc.

Nghĩ đến hai ngày nay nữ nhân kia cũng bởi vì chuyện này mà tìm chết đến hai lần, Đằng Tiêu liền hiểu được hắn không thể tiếp tục như vậy được nữa, đi đến Thần Phạt, coi như là hắn tạ lỗi với Duẫn Trúc.

Hắn đã chiếm tiện nghi của giống cái nhưng lại không muốn phụ trách, hắn nhất định phải tiếp nhận trừng phạt.

Duẫn Trúc mới vừa đi tới cổng của bộ lạc, đã có người phát hiện, lúc này một nữ nhân tóc nâu dung mạo diễm lệ tiến lên đẩy Duẫn Trúc một cái, "Duẫn Trúc, cô tới đây làm gì, cũng đã bức chết Đằng Tiêu rồi mà vẫn còn chưa hài lòng sao?"

Nữ nhân này là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc Tô Phỉ, cô ta là hồ nữ, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, vô cùng phù hợp với khí chất của hồ ly, cô ta một lòng yêu thích Đằng Tiêu, tất cả mọi người đều nói rằng họ là một đôi trời sinh. Mặc dù Đằng Tiêu đối với Tô Phỉ cũng không phải là đặc biệt tốt, nhưng ít ra vẫn sẽ cùng tuyệt sắc giai nhân Tô Phỉ nói chuyện. Tô Phỉ cũng đã sớm cho rằng chính mình sớm muộn cũng sẽ gả cho Đằng Tiêu, dù sao trong bộ lạc cũng không có giống cái nào ưu tú hơn cô ta, nhưng giữa đường lại nhảy ra một Liễu Duẫn Trúc.

"Tô Phỉ, chuyện giữa tôi và Đằng Tiêu cô có tư cách gì để quản, tránh ra." Vốn đang tức giận vì chuyện tự nhiên xuyên qua, còn phài đối mặt với lời chỉ trích của mọi người, bây giờ lại bị người ta đẩy, Duẫn Trúc rất không vui.

Lúc này từ bên cạnh, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn vội vàng chạy đến bên Tô Phỉ, tức giận nói: "Duẫn Trúc cô thật là quá đáng, đã cướp nam nhân của Tô Phỉ rồi, mà còn dám ở đây đắc chí."

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này là miêu nữ Miêu Ny, là tiểu tùy tùng của Tô Phỉ. Tâm tình của Duẫn Trúc đang không tốt, liền mặc kệ mọi chuyện, trực tiếp cãi lại, "Cái gì mà nam nhân của Tô Phỉ, đó là nam nhân của Duẫn Trúc tôi."

Miêu Ny nghe được lời này của Doãn Trúc liền phát cáu, lớn giọng nói, "Là nam nhân của cô, nhưng người ta dù phải đi đối mặt với cái chết cũng không muốn cô, cô đắc cái gì chứ."

Duẫn Trúc bị lời này làm cho chấn động đến mức một câu nói cũng không nói được, đúng vậy nha, người ta chướng mắt cô, nhưng Duẫn Trúc cô vốn kiêu ngạo cũng không muốn một nam nhân chán ghét mình.

"Cô không phải là đi tìm chết sao? Sao lại không chết được vậy? Giả bộ cũng rất giống thật nha." Tô Phỉ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này sao không chết hẳn luôn đi.

Duẫn Trúc rất muốn nói nguyên thân thật sự đã chết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quên đi, giải thích cũng đâu có ý nghĩa gì chứ, cứ để vậy đi.

Lúc này ở cổng bộ lạc cũng có người nhìn thấy Duẫn Trúc, sắc mặt của từng người đều không tốt, nhưng lại không biết nên nói cái gì, tộc trưởng Mông Thái lúc này lại giống như tìm được cứu tinh, vội vàng tiến lên giữ chặt lấy Liễu Duẫn Trúc, “Duẫn Trúc, cô mau khuyên nhủ Đằng Tiêu đi, đừng để hắn đi đến Thần Phạt."

“Tộc trưởng, người đừng nói nữa,tôi sẽ không cưới nàng .” Đằng Tiêu quật cường nói.

"Đằng Tiêu, anh không cần đi đến Thần Phạt, yên tâm đi, tôi sẽ không gả cho anh, tôi không muốn anh.” Duẫn Trúc nhàn nhạt nói.

Duẫn Trúc xoay tới xoay lui trên đống cỏ khô, cuối cùng ôm đầu của mình không ngừng rêи ɾỉ, ông trời ơi, vẫn nên để cô chết đi rồi trở lại thế giới cũ đi, thời đại này cô thật sự là sống không nổi a.

Nghĩ đến cục diện rối rắm nguyên thân để lại cho mình, Duẫn Trúc một lần nữa lại hận không thể chết đi sống lại.

Đúng vậy, đây không phải là cơ thể nguyên bản của Duẫn Trúc, cô vốn là một sinh viên đại học bình thường ở thế kỷ hai mươi mốt, gia đình không đến mức phú quý, nhưng cũng có thể gọi là giàu có, cha mẹ yêu thương, anh em hòa thuận, cô ngàn lần không muốn xuyên đến cái thời đại viễn cổ lạc hậu này, đặc biệt là cái cơ thể này ngay cả là người cũng không phải, tính ra bây giờ cô cũng chỉ có thể coi như là một nửa con người, đúng vậy một nửa, cô hiện giờ là thú nhân. Nhớ đến lúc mới xuyên tới cô phát hiện mình biến thành một con gấu mập mạp, cô liền kêu đến kinh thiên địa khϊếp quỷ thần, cũng may về sau cô biết được rằng cô có thể biến thành người.

Cô muốn về nhà, rất muốn về nhà.

Trong hai ngày xuyên qua này cô đã tìm đến cái chết một lần, kết quả là được người khác cứu, còn bị người ta hung hăng dạy dỗ một trận. Duẫn Trúc biết rõ, cô không thể trở về được, cô chỉ có thể mở to mắt ra và đối mặt với cuộc sống sinh hoạt ở trong cái hang tối tăm ẩm thấp này.

Ngoại trừ việc cuộc sống sinh hoạt không vừa ý ra, còn có cả cục diện rối rắm mà nguyên thân để lại, nếu cô muốn ở nơi này sinh sống cho tốt, liền phải giải quyết mớ hỗn độn của nguyên thân. Cô đã trốn tránh hai ngày, rối cuộc vẫn nên đi đối mặt với nó.

Nguyên thân cũng tên là Duẫn Trúc, hết lần này tới lần khác lại vừa lười vừa ngu xuẩn nhưng mắt lại cao hơn đầu. Theo lý thuyết, giống cái trong thế giới thú nhân tương đối thưa thớt và trân quý, Duẫn Trúc dù tùy tiện thế nào cũng có thể gả được ra ngoài. Nhưng cô nương này lại chỉ thích đệ nhất cao thủ kiêm mỹ nam của bộ lạc Đằng Tiêu. Đằng Tiêu nào có thể để ý cô ấy, kết quả nữ nhân này không biết tìm đâu ra một đóa hoa tình, sau đó đem Đằng Tiêu bá vương ngạch thượng cung.

Nguyên thân cho rằng mình cùng Đằng Tiêu đã quan hệ rồi, Đằng Tiêu nói thế nào đi nữa nhất định sẽ cưới mình, kết quả là Đằng Tiêu thà đến Thần Phạt lấy hoa Băng Linh cũng không chịu cưới cô ấy.

Thần Phạt là nơi dùng để trừng phạt thú nhân phạm sai lầm, bất luận thú nhân phạm phải sai lầm lớn đến đâu đi chăng nữa thì chỉ cần lấy được hoa Băng Linh thì đều sẽ được tha thứ. Nhưng Thần Phạt là nơi vô cùng nguy hiểm, thú nhân đi vào rất nhiều nhưng không ai có thể lấy được hoa Băng Linh mà đi ra.

Cho nên ý tứ của Đằng Tiêu vô cùng rõ ràng, hắn tình nguyện chết cũng không muốn cưới Duẫn Trúc.

Cứ như vậy Duẫn Trúc liền đi tìm chết, còn cô vì để kiếm thêm thu nhập mà thức liên tục hai ngày hai đêm ngồi gõ chữ rồi cứ như vậy liền xuyên qua. Sớm biết như vậy, cô tuyệt đối không thức đêm mà sẽ nghỉ ngơi cho thật tốt.

Hôm nay chính là ngày Đằng Tiêu xuất phát đi đến Thần Phạt, mà cô muốn đi ngăn cản chuyện này lại, đây cũng là nguyện vọng của nguyên thân, nguyên thân không muốn Đằng Tiêu chết.

Nhìn dáng vẻ của mình sau khi biến thân, Duẫn Trúc không thể nào quen được, cô gái này ngoại hình mập mạp, tiếp đó thú nhân lại vốn rất cao, chiều cao phải gần tới hai mét, bộ dạng này đi ra ngoài giống như cự thú xuất động, đi bộ thôi cũng khiến mặt đất chấn động, cát bụi bay mịt mù. Đối với thân thể này, Duẫn Trúc vạn lần phỉ nhổ, cô gái này rốt cuộc đã ăn uống như thế nào, đem chính mình biến thành như vậy.

Khi Duẫn Trúc đi đến cổng của bộ lạc Đại Trạch, cô liền nhìn thấy một nhóm nữ nhân vây quanh cổng bộ lạc khóc thút thít, dung mạo của Đằng Tiêu trong trí nhớ của nguyên thân, khuôn mặt tinh tế như được điêu khắc, sống mũi cao, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo, tóc dài xõa vai có chút lộn xộn, nhìn có chút cuồng dã không thể trói buộc, bộ dạng người lạ chớ đến gần.

"Đằng Tiêu, anh đừng đi, đến Thần Phạt anh sẽ chết đó."

"Đằng Tiêu, anh đừng đi, anh đi rồi chúng tôi sẽ không thể gặp lại anh được nữa."

"Đằng Tiêu, anh đừng đi, em sẽ đi cầu xin Duẫn Trúc, cầu xin cô ta bỏ qua cho anh."

……

Chính tộc trưởng Mông Thái cũng ngăn cản Đằng Tiêu, "Đằng Tiêu cháu liền cưới Duẫn Trúc đi, chỉ là cưới một nữ nhân mà thôi, có cần thiết không màng đến cả tính mạng của mình như vậy không?"

Đằng Tiêu là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc, có Đằng Tiêu, mỗi lần đi săn con mồi đều bắt được tương đối nhiều, bộ lạc của bọn hắn vốn không có nhiều cường giả, mùa đông hàng năm đều có không ít người chết đói, nếu mất đi Đằng Tiêu, mùa đông năm nay bộ lạc càng khó mà qua được.

Trong thế giới thú nhân, mặc dù giống cái tương đối ít và trân quý, nhưng dũng sĩ cũng trân quý không kém.

“Tôi sẽ không cưới Duẫn Trúc, các người không cần phải khuyên tôi nữa.” Đằng Tiêu cũng nghĩ đến việc chấp nhận số phận của mình, nhưng bây giờ hắn không thể chấp nhận được, đặc biệt là sau một số hành động của Duẫn Trúc.

Nghĩ đến hai ngày nay nữ nhân kia cũng bởi vì chuyện này mà tìm chết đến hai lần, Đằng Tiêu liền hiểu được hắn không thể tiếp tục như vậy được nữa, đi đến Thần Phạt, coi như là hắn tạ lỗi với Duẫn Trúc.

Hắn đã chiếm tiện nghi của giống cái nhưng lại không muốn phụ trách, hắn nhất định phải tiếp nhận trừng phạt.

Duẫn Trúc mới vừa đi tới cổng của bộ lạc, đã có người phát hiện, lúc này một nữ nhân tóc nâu dung mạo diễm lệ tiến lên đẩy Duẫn Trúc một cái, "Duẫn Trúc, cô tới đây làm gì, cũng đã bức chết Đằng Tiêu rồi mà vẫn còn chưa hài lòng sao?"

Nữ nhân này là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc Tô Phỉ, cô ta là hồ nữ, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, vô cùng phù hợp với khí chất của hồ ly, cô ta một lòng yêu thích Đằng Tiêu, tất cả mọi người đều nói rằng họ là một đôi trời sinh. Mặc dù Đằng Tiêu đối với Tô Phỉ cũng không phải là đặc biệt tốt, nhưng ít ra vẫn sẽ cùng tuyệt sắc giai nhân Tô Phỉ nói chuyện. Tô Phỉ cũng đã sớm cho rằng chính mình sớm muộn cũng sẽ gả cho Đằng Tiêu, dù sao trong bộ lạc cũng không có giống cái nào ưu tú hơn cô ta, nhưng giữa đường lại nhảy ra một Liễu Duẫn Trúc.

"Tô Phỉ, chuyện giữa tôi và Đằng Tiêu cô có tư cách gì để quản, tránh ra." Vốn đang tức giận vì chuyện tự nhiên xuyên qua, còn phài đối mặt với lời chỉ trích của mọi người, bây giờ lại bị người ta đẩy, Duẫn Trúc rất không vui.

Lúc này từ bên cạnh, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn vội vàng chạy đến bên Tô Phỉ, tức giận nói: "Duẫn Trúc cô thật là quá đáng, đã cướp nam nhân của Tô Phỉ rồi, mà còn dám ở đây đắc chí."

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này là miêu nữ Miêu Ny, là tiểu tùy tùng của Tô Phỉ. Tâm tình của Duẫn Trúc đang không tốt, liền mặc kệ mọi chuyện, trực tiếp cãi lại, "Cái gì mà nam nhân của Tô Phỉ, đó là nam nhân của Duẫn Trúc tôi."

Miêu Ny nghe được lời này của Doãn Trúc liền phát cáu, lớn giọng nói, "Là nam nhân của cô, nhưng người ta dù phải đi đối mặt với cái chết cũng không muốn cô, cô đắc cái gì chứ."

Duẫn Trúc bị lời này làm cho chấn động đến mức một câu nói cũng không nói được, đúng vậy nha, người ta chướng mắt cô, nhưng Duẫn Trúc cô vốn kiêu ngạo cũng không muốn một nam nhân chán ghét mình.

"Cô không phải là đi tìm chết sao? Sao lại không chết được vậy? Giả bộ cũng rất giống thật nha." Tô Phỉ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này sao không chết hẳn luôn đi.

Duẫn Trúc rất muốn nói nguyên thân thật sự đã chết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quên đi, giải thích cũng đâu có ý nghĩa gì chứ, cứ để vậy đi.

Lúc này ở cổng bộ lạc cũng có người nhìn thấy Duẫn Trúc, sắc mặt của từng người đều không tốt, nhưng lại không biết nên nói cái gì, tộc trưởng Mông Thái lúc này lại giống như tìm được cứu tinh, vội vàng tiến lên giữ chặt lấy Liễu Duẫn Trúc, “Duẫn Trúc, cháu mau khuyên nhủ Đằng Tiêu đi, đừng để hắn đi đến Thần Phạt."

“Tộc trưởng, người đừng nói nữa, cháu sẽ không cưới cô ta.” Đằng Tiêu quật cường nói.

"Đằng Tiêu, anh không cần đi đến Thần Phạt, yên tâm đi, tôi sẽ không gả cho anh, tôi không muốn anh.” Duẫn Trúc nhàn nhạt nói.