Chương 2: Đền Bù

Ngay sau khi Duẫn Trúc nói xong, mọi người xung quanh đều ngây người, đây là lời mà Duẫn Trúc nói sao?

Mông Thái được lời này liền vô cùng vui mừng, chiếm tiện nghi của giống cái là tội cực kỳ lớn, nhưng muốn nói nhỏ thì liền là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là trước đây Duẫn Trúc luôn muốn đi tìm chết, nhưng bây giờ Duẫn Trúc lại đồng ý không truy cứu nữa, đây là chuyện không thể tốt hơn.

"Đằng Tiêu, cháu nghe thấy rồi chứ, Duẫn Trúc nói, cô ấy không truy cứu lỗi lầm của cháu nữa." Mông Thái vô cùng cáo hứng nắm lấy tay Tiêu Đằng.

"Cô có âm mưu gì?" Đằng Tiêu thật sự không thể tin được nữ nhân hai lần đi tìm chết vì muốn ép hắn cưới nàng vậy mà có thể buông tha cho hắn.

Duẫn Trúc rất muốn nói rằng nguyên thân dù rất yêu thích Đằng Tiêu như thế nào cũng không muốn từ bỏ, nhưng có thể nguyên thân cũng không hy vọng Đằng Tiêu chết, nếu biết Đằng Tiêu thà đi tìm chết cũng không muốn cưới nàng, thì chắc nguyên chủ cũng sẽ không làm chuyện như vậy. Mà cô cũng không cần, dù cho dáng dấp của Đằng Tiêu thật sự là con mẹ nó hấp dẫn, nhưng lấy nhau mà không có tình yêu cuối cùng cũng chỉ đổi lấy sự bất hòa, cô không muốn một cuộc sống như vậy.

"Không có, chỉ là tôi đã nghĩ thông suốt rồi thôi." Duẫn Trúc nhàn nhạt nói.

“Vậy cô có điều kiện gì? Trực tiếp tại đây một lần duy nhất nói rõ ràng, nếu điều kiện quá mức,tôi tình nguyện đi đến Thần Phạt." Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Tiêu căng thẳng.

"Đằng Tiêu, tôi không có nghĩ xấu anh, vậy nên anh cũng đừng có nghĩ xấu tôi như vậy. Tôi cũng chỉ là thích anh thôi, thích đến mức không thể tự kiềm chế, nhưng nếu như thà chết cũng không muốn lấy tôi, vậy tôi liền buông tay, tôi hy vọng anh còn sống, cứ như vậy đi." Đây coi như là lần cuối cô biện hộ giúp nguyên thân.

Đằng Tiêu nghe nói như thế liền trầm mặc.

Tại đây cũng có không ít người đều trầm mặc, bởi vì ngoài nguyên nhân này ra, bọn hắn thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khác khiến Duẫn Trúc từ bỏ Đằng Tiêu.

Duẫn Trúc nhìn đám người xung quanh, xong cô quay người trở về hang động của mình. Nguyên thân, chuyện của cô tôi chỉ có thể giúp đến đây, coi như giúp cô giải quyết chuyện này, về sau thân thể này liền hoàn toàn thuộc về tôi.

Làm xong chuyện này, Duẫn Trúc tự cảm thấy đáy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều, xem ra nguyên thân triệt để đi rồi a.

Nhìn Duẫn Trúc đã đi xa, bọn họ cũng đều biết, lần này là thật, Duẫn Trúc đã thật sự buông tha cho Đằng Tiêu. Xem ra Duẫn Trúc không có xấu xa như vậy.

Mông Thái nhìn thấy như vậy liền vô cùng cao hứng, "Tốt, không sao rồi, mọi người đều tản ra đi, nên đi săn thú thì nhanh đi đi, hôm nay không cần ăn nữa có phải hay không?" Mông Thái cười ha hả đuổi người.

Ngược lại, Đằng Tiêu vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ, Mông Thái lúc này đến vỗ vai Đằng Tiêu: "Đằng Tiêu, đứa nhỏ Duẫn Trúc này đúng là có chút thói hư tật xấu, nhưng bản chất không xấu, mọi việc đều đã qua, nghĩ nhiều như thế làm gì, đi làm việc của mình đi."

Đằng Tiêu trở lại hang động của mình với vẻ mặt nhăn nhó, có chút vô lực ngồi xổm xuống, vì sao khi Duẫn Trúc nói những lời kia hắn lại cảm thấy có chút khổ sở, không nghĩ cũng biết việc hai ngày vừa qua hắn không chút kiêng kỵ nói dù có chết cũng không cưới, đối với Duẫn Trúc cũng là một loại tổn thương, thế giới thú nhân từ trước đến nay chưa bao giờ có một giống cái bị làm nhục như vậy.

Nhưng hắn vẫn sẽ không lấy Duẫn Trúc, hắn chỉ cảm thấy mình có nợ với Duẫn Trúc thôi.

Tất nhiên vì đã có nợ với Duẫn Trúc, hắn sẽ nghĩ biện pháp để bù đắp thật tốt. Sau khi nghĩ thông suốt, Đằng Tiêu cảm thấy nội tâm của mình dễ chịu hơn rất nhiều, hắn lấy hết số da thú mình đã tích trữ ra, định đem những thứ này đều mang cho Duẫn Trúc, xem như bù đắp.

Đằng Tiêu mang một đống da thú đi đến cửa hang động của Liễu Duẫn Trúc, chần chờ một chút, sau đó liền mở miệng gọi, "Duẫn Trúc, cô ra đây."

Duẫn Trúc mặt mày ủ dột đi đến cửa hang động, nhìn thấy Đằng Tiêu đứng trước mặt mình, có chút tức giận nói: "Anh còn có chuyện gì sao?"

"Duẫn Trúc, tôi có lỗi với cô, chỗ da thú này, xem như là lời xin lỗi của tôi." Đằng Tiêu nhìn thấy sắc mặt của Duẫn Trúc không tốt, thận trọng nói, nói xong liền thả đống da thú trên tay xuống.

Thấy người ta cẩn thận xin lỗi mình, phần lớn bất mãn liền tan biến, suy cho cùng, chuyện này vốn là do nguyên thân sai. "Không cần phải xin lỗi, anh không sai, là do tôi quá mức cưỡng cầu, mấy thứ này anh đều mang về đi." Duẫn Trúc nhu hòa nói.

"Cô, cô thật sự không trách tôi cũng tốt, đồ vật tôi để bên này." Đằng Tiêu nói xong liền xoay người chạy đi.

Duẫn Trúc càng không trách tội hắn, thì Đằng Tiêu càng cảm thấy chính mình nghiệp chướng nặng nề, căn bản không dám nhìn mặt Duẫn Trúc, liền xoay người bỏ chạy.

Người đều đã chạy đi, Duẫn Trúc còn có thể nói cái gì, huống hồ đây đều là da thú thượng hạng, là da thật, da lông sờ vào rất mềm mại, Duẫn Trúc hận không thể ở trên đấy lăn lộn mấy vòng, rất thoải mái, ở hiện đại, chỗ da này ít nhất cũng phải hơn mấy chục vạn.

Tất nhiên nếu người ta đã thành tâm mạnh mẽ nhét cho cô mấy thứ này để tạ lỗi, vậy cô liền miễn cưỡng nhận đi.

Duẫn Trúc vốn đã đem đống cỏ mình ngủ chửi bậy đến cả trăm lần, bây giờ có nhiều da như vậy, cuối cùng cũng giống một cái giường dành cho người.

Cô vui mừng đem chỗ da này chuyển vào trong hang động, tất cả có bốn mươi tám tấm da, hơn nữa chất lượng đều không tệ, Duẫn Trúc lấy ba tấm da ra để trải giường, chỗ còn lại ngoại trừ dùng để làm váy da thì vẫn còn thừa rất nhiều.