Chương 3: Sét Đánh Giữa Trời Quang

Nguyên thân rất lười, một mình ở trong hang động dơ bẩn, tất nhiên cô cũng sẽ sống ở đây lâu dài, vậy nên dù có thế nào đi nữa cô cũng phải dọn dẹp sạch sẽ hang động này. Khi Duẫn Trúc đang thu dọn đồ đạc, có một người đến đứng ngoài hang động, là một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài có chút khờ khạo, đó là mẹ ruột của Duẫn Trúc, Mai Lỵ. Đối với người mẹ ruột này, Duẫn Trúc cảm thấy rất phức tạp.

Chiếm thân thể của con gái người khác, Duẫn Trúc không biết phải đối mặt với Mai Lỵ như thế nào, cũng may là Mai Lỵ cùng Duẫn Trúc quan hệ không quá thân mật, nên cũng không phát hiện ra sự khác biệt của Duẫn Trúc.

Cha ruột của Duẫn Trúc không còn, mà Mai Lỵ lại có đến mấy cái bạn lữ, khi cha ruột mất Duẫn Trúc cũng đã sáu tuổi, thú nhân sáu tuổi đã cái gì cũng biết làm, mà thú con đều là do bộ lạc nuôi dưỡng, cho nên Mai Lỵ cũng không có sống cùng với Duẫn Trúc ở một chỗ, mà là sống cùng với bạn lữ của mình.

Mai Lỵ cũng chỉ là khi ngẫu nhiên nhớ tới mới có thể đi quản đứa con gái này, phần lớn thời gian Duẫn Trúc đều ở một mình. Hơn nữa, Mai Lỵ còn phải quan tâm đến ba người bạn lữ, còn có những đứa con khác, dù thật sự muốn quản cũng là lực bất tòng tâm. Huống hồ đều là ở trong cùng một bộ lạc, Duẫn Trúc cũng có ăn có uống, còn có thể xảy ra chuyện gì.

"Mẹ đến có chuyện gì không?" Duẫn Trúc nhàn nhạt nói, thái độ trước kia của Duẫn Trúc cũng vốn là như vậy.

“Duẫn Trúc, sau này con có tính toán gì? Nửa tháng nữa con cũng đã thành niên rồi, Mã Đinh hắn nói hắn nguyện ý cưới con, con cảm thấy thế nào?" Mai Lỵ có chút lo lắng đưa ra câu hỏi của mình.

Mã Đinh? Trong trí nhớ của cô đúng là có người như vậy, người nọ là cháu trai của một trong những bạn lữ của Mai Lỵ, Mark. Tướng mạo sao? Chính là bình thường không có gì nổi bật, nguyên thân vạn lần chướng mắt, mà với cô thì lại giống như gả cho một người không quen biết.

"Không gả" Duẫn Trúc nhất quyết trả lời.

"Không gả, con vẫn còn thích Đằng Tiêu đúng không, nhưng Đằng Tiêu sẽ không cưới con. Duẫn Trúc, nửa tháng sau con sẽ trưởng thành, bộ lạc sẽ không tiếp tục nuôi con nữa. Mã Đinh có cái gì không tốt, sức lực của hắn lớn, có thể đi săn nuôi sống con, về sau tìm thêm mấy người bạn lữ nữa cũng không có gì trở ngại." Mai Lỵ có chút tức giận nói, đứa nhỏ này sao lại cứng đầu như vậy, không chịu hiểu cho nỗi khổ tâm của bà.

Nghe được lời Mai Lỵ nói, lúc này Duẫn Trúc mới nhớ ra bộ lạc này theo chế độ nửa công nửa tư, thú nhân chưa thành niên sẽ do bộ lạc cung cấp thức ăn nuôi dưỡng, mà nam nhân trưởng thành mỗi ngày ra ngoài đi săn nhất định phải nộp lên một lượng con mồi nhất định, số còn lại sẽ được giữ riêng.

Mà cô, thân là giống cái trân quý trong bộ lạc, trước khi thành niên đều là do bộ lạc nuôi dưỡng, nhưng sau khi thành niên giống cái liền phải chọn lựa bạn lữ sinh con nối dõi cho bộ lạc, đây cũng là nghĩa vụ, nếu không ai sẽ không công nuôi dưỡng cô.

Duẫn Trúc nghe được Mai Lỵ nói lời, cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, cả người đều ngơ ngác ngây ngốc. Buổi sáng hôm nay sau khi giải quyết xong đống rắc rối kia, cô vẫn có cảm giác như mình đã bỏ sót thứ gì đó, bây giờ cô đã biết mình quên cái gì.

Giờ trong vòng nửa tháng cô phải gả đi, bởi vì nếu cô không tự chọn được bạn lữ thì đến lúc đó tộc trưởng sẽ hỗ trợ chỉ định bạn lữ cho cô.

Đương nhiên bộ lạc vẫn còn có chút nhân tính, giống cái không tuyển chọn bạn lữ cũng không sao, nhưng mà sau đó bộ lạc sẽ không tiếp tục cung cấp thức ăn cùng bảo hộ cho giống cái nữa. Dù sao thì quyền hạn cùng với nghĩa vụ là ngang nhau, không thể không trả giá chút nào mà muốn chỗ tốt, trên thế giới này không có chuyện dễ dàng như vậy.

Mà thế giới thú nhân rất nguy hiểm, một cái giống cái căn bản là không có biện pháp nuôi sống chính mình, cho nên giống cái đã thành niên mới muốn chọn bạn lữ, có bạn lữ, giống đực sẽ bảo vệ bạn lữ của mình vô điều kiện đồng thời cũng nuôi sống giống cái.

Nhìn thấy Duẫn Trúc trầm mặc, Mai Lỵ than thở xoa đầu Duẫn Trúc, "Duẫn Trúc, con không nên cảm thấy mẹ thiên vị Mã Đinh, con là do mẹ sinh ra, mẹ có thể không thương con sao? Mã Đinh mặc dù không có đẹp trai như Đằng Tiêu, nhưng là người tốt, mẹ nhìn hắn lớn lên nên mẹ hiểu rõ. Huống hồ, dáng dấp của con cũng không có gì đặc biệt, những thú nhân ngoại hình tốt kia cũng chướng mắt con. Dù gì con cũng phải chọn bạn lữ, vậy con liền chọn Mã Đinh đi."

Ông trời ơi, trước kia cô còn chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, giờ đây lại muốn cô trong nửa tháng phải đem mình gả đi, cô thật sự không thể sống được a.

“Con không lấy chồng, là ai con cũng không gả, ai dám bức con lấy chồng, con liền chết trước cửa nhà hắn.” Duẫn Trúc lần này là thật sự muốn chết, tại sao phải lấy chồng, giống cái khác không thể sống một mình, không có nghĩa là cô không thể. Duẫn Trúc cô đối với việc này chỉ có một đáp án, chính là kiên quyết không lấy chồng.

Mai Lỵ nghe Duẫn Trúc nói như thế tức giận đến toàn thân phát run, "Cái con nhỏ này, rốt cuộc con đang nói gì vậy hả, con thỉnh thoảng lại đi tìm chết như bóp chết trái tim ta, đứa nghiệp chướng này, con làm ta tức chết rồi."

"Được, con không thích, ta cũng sẽ không ép con, đây là do chính con chọn, ta không quản chuyện của con nữa." Mai Lỵ tức giận đến đỏ mặt, vung tay quay người rời đi.