Chương 4: Ăn Cơm

Duẫn Trúc chống cằm suy nghĩ, cô còn thời gian nửa tháng, qua nửa tháng này, cô nhất định phải tìm được biện pháp tự nuôi sống chính mình.

Duẫn Trúc cũng không tin rằng với tri thức của thế kỷ hai mươi mốt của mình, lại không thể kiếm ăn nổi ở chỗ này. Trước kia khi không có chuyện gì làm, cô thường đọc tiểu thuyết thú nhân. Trong tiểu thuyết không phải đều viết, tùy tiện ra ngoài một chút liền có thể nhìn thấy đủ loại rau dưa lúa nước lúa mạch các loại mà thú nhân không biết, có cả một thế giới đang chờ cô khám phá ra đấy, việc gì phải sợ thiếu ăn chứ?

Hang động lúc này cũng đã được dọn xong không sai biệt lắm, bởi vì không có cây chổi, huống hồ trên mặt đất cũng vốn là bùn đất, Duẫn Trúc chỉ là đem rác rưởi vứt đi, đồng thời sắp xếp lại đồ vật trong hang cho tốt.

Đây là hang động của cha nguyên thân lưu lại, chỉ là những gì cha của nguyên thân lưu lại cũng đã bị nguyên thân tiêu xài gần hết. Hang động rất lớn, đem đồ vật sửa sang một chút hang liền rộng hơn rất nhiều, có thêm cả tia sáng chiếu vào.

Cả hang động có rất ít đồ hữu dụng, hai cái túi da nhỏ, một cái chậu đá nhỏ, còn có một cái muôi đá nhỏ, ngoài ra còn có ít củi lửa, cũng chỉ có đến thế.

Ngắm nhìn hang động được dọn dẹp chỉnh tề, Duẫn Trúc hài lòng phủi tay, cuối cùng cũng thu thập xong, nhìn ra bên ngoài sơn động một chút, cũng đã đến giữa trưa rồi, cô hẳn là nên đi ăn cơm, hai ngày nay bởi vì không muốn sống, cô thế nhưng đã hai ngày không ăn cơm rồi, thật đói bụng.

Trong bộ lạc, cơm có thể tự mình nấu cũng có thể đến quảng trường của bộ lạc ở bên kia mọi người cùng nhau nấu, Duẫn Trúc dự định đi xem một chút, trong trí nhớ nguyên chủ cũng là chờ người khác nấu xong rồi đi qua chờ ăn.

Khi Duẫn Trúc đến nhìn thấy tộc trưởng Mông Thái đang phân công giống đực trong bộ lạc ở đó nướng thịt, những giống cái tuổi tác lớn một chút đang đút cho ấu tể ăn chỗ thịt đã chín, ấu tể lớn hơn một chút thì tự mình ăn.

Sự xuất hiện của Duẫn Trúc khiến cho bầu không khí đang vui tươi bỗng ngừng lại, cục diện nhất thời có chút lúng túng.

Mông Thái nhìn thấy liền vội vàng đứng ra chào hỏi: “Duẫn Trúc, mau tới dùng cơm, chờ một chút, thịt nướng sắp xong rồi."

"Dạ, tộc trưởng người đang bận rộn, cháu cũng không gấp, để cháu đi hỗ trợ chăm nom cho ấu tể." Nghĩ đến mỗi lần nguyên thân tới đều là vội vội vàng vàng muốn ăn, chậm một chút cô ấy liền muốn sinh khí, Duẫn Trúc nhớ đến chuyện này liền cảm thấy rất xấu hổ, mặc dù những chuyện kia cũng không phải do cô làm, nhưng bây giờ đây chính là thân thể của cô, những vụ việc kia đã chú định sẽ treo trên người cô cả đời.

Duẫn Trúc vừa mới dứt lời Mông Thái liền sững sờ, Duẫn Trúc sẽ chăm sóc ấu tể? Nhưng đứa nhỏ này thật vất vả mới trở nên tốt hơn, cũng không thể đả kích con bé không cho con bé làm a, Mông Thái vội vàng gọi tới một tiểu tử đã khá lớn đi theo Duẫn Trúc, nhỡ đâu có gì Duẫn Trúc không biết thì nó cũng có thể giúp một tay.

Duẫn Trúc chưa từng chăm sóc trẻ con, nhưng đã từng thấy trên TV không ít a, hơn nữa cô cũng là tự biết lấy mình, cho nên cô đang tìm ấu tể đã được bốn, năm tuổi, chăm cũng dễ hơn. Tiểu ấu tể rất ngoan, Duẫn Trúc đem ấu tể ôm vào trong ngực, cầm một tảng thịt nướng lớn dùng ngón tay xé thành khối nhỏ khối nhỏ cho tiểu ấu tể ăn, trông còn rất ra dáng.

Mọi người xung quanh nhìn thấy Duẫn Trúc quy quy củ củ cho tiểu ấu tể ăn, cảm thấy hôm nay Duẫn Trúc nhìn thuận mắt hơn nhiều, hơn nữa cô còn có thể chăm sóc ấu tể.

Thỉnh thoảng còn có giống đực len lén nhìn Duẫn Trúc mấy lần, tính khí cũng không có tệ như trong lời đồn a, mặc dù dáng dấp có hơi mập một chút, nhưng giống cái mập chút rất tốt, bọn hắn rất sợ giống cái vì gầy quá mà không qua được mùa đông, nghĩ đến mùa đông hàng năm trong bộ lạc có rất nhiều thú nhân phải chết đói, trong lòng bọn hắn liền cảm thấy khó chịu.