Chương 5: Kiếm Chuyện

Tô Phỉ nhìn mọi người xung quanh bắt đầu thay đổi cái nhìn về Duẫn Trúc, trong lòng hết sức khó chịu, cô ta đi thẳng đến trước mặt Duẫn Trúc, từ trên nhìn xuống Duẫn Trúc đang ngồi trên ghế đá, khinh thường nói: “Duẫn Trúc, cô đúng là vì nửa đời sau được hạnh phúc mà không từ thủ đoạn nha."

Duẫn Trúc nghe nói như thế liền nhịn không được mà liếc mắt một cái, cô đâu có trêu chọc gì nữ nhân này, cô ta muốn làm gì?

"Trước tiên cô dùng tình quả tính kế Đằng Tiêu, nhưng sau đó Đằng Tiêu lại không muốn cô, cô đại khái chính là đệ nhất giống cái bị ghét bỏ trong thế giới thú nhân a." Tô Phỉ nói xong nhịn không được mà đắc ý cười lên hai tiếng.

“Đằng Tiêu đúng là không muốn tôi, thế nhưng hắn cũng chẳng muốn cô đâu, cho nên cô không cần đắc ý." Duẫn Trúc nhàn nhạt đáp lại.

Tô Phỉ nghe Duẫn Trúc nói như thế nhịn không được mà nhăn mặt đứng lên. Đúng vậy, sau khi Duẫn Trúc buông tha Đằng Tiêu, Tô Phỉ liền chạy tới trước mặt Đằng Tiêu thể hiện cô ta không chê Đằng Tiêu, mà còn nguyện ý tiếp nhận Đằng Tiêu, đáng tiếc Đằng Tiêu đã trực tiếp cự tuyệt.

Vừa rồi còn có người thảo luận về việc này, nói Đằng Tiêu ngốc, ngay cả mỹ nhân như Tô Phỉ cũng không muốn.

“Cái rắm, còn không phải do cô làm hại, Đằng Tiêu sao lại có thể không thích tôi, Đằng Tiêu là cảm thấy áy náy không xứng với tôi, bởi vì đã hắn bị cô làm bẩn." Nói đến chuyện này, Tô Phỉ liền tức giận.

Cô ta đã tâm niệm Đằng Tiêu lâu như vậy, kết quả lại bị con chó Duẫn Trúc này cắn một cái, kết quả là Đằng Tiêu cứ như vậy mà từ chối cô ta!

"Đúng, lời này tôi cũng sẽ nói, tôi cũng cảm thấy Đằng Tiêu không xứng với tôi, cho nên tôi mới không muốn hắn.” Từ trước đến nay Duẫn Trúc luôn là người có da mặt dày như vậy đó, chỉ cần cô không ngại thì người ngại sẽ là người khác nha.

"Cô, cô không biết xấu hổ.” Tô Phỉ tức giận đến toàn thân run rẩy.

"Sao tôi lại không biết xấu hổ chứ, tôi không trộm cũng chả cướp gì nha." Duẫn Trúc liếc nhìn Tô Phỉ.

"Tô Phỉ, tôi đã buông tay Đằng Tiêu, hắn không muốn cô là chuyện của hắn, đừng có tìm tôi gây phiền phức. Nếu không, cô có thể thử xem tôi có hay không để cô đè đầu cưỡi cổ?" Duẫn Trúc hừ lạnh hai tiếng, sau đó không tiếp tục để ý đến Tô Phỉ nữa, ngược lại an tâm chiếu cố ấu tể ở trong ngực mình.

Tô Phỉ còn muốn nói gì đó, Miêu Ny vốn ở bên cạnh cô ta lúc này lại vội vàng kéo Tô Phỉ lại, "Quên đi Tô Phỉ. Duẫn Trúc, cố đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ, cô cứ suy nghĩ cho kĩ nửa tháng sau sẽ chọn ai làm bạn lữ đi, đừng để đến lúc đó lại không ai muốn, làm người khác phải chê cười."

Tô Phỉ cuối cùng hung hăng hừ một tiếng sau đó quay người cao ngạo rời đi.

Miêu Ny này đúng thật là ác, lập tức đâm trúng vết thương của Duẫn Trúc.

Nhưng chỉ cần dưới tình huống cô không kén cá chọn canh, làm sao có thể không ai muốn, dù sao ở thế giới thú nhân này bị mất cân bằng giới tính vô cùng nghiêm trọng, heo mẹ cũng có thể cùng Điêu Thuyền tranh đoạt, làm sao có thể không ai muốn, chẳng qua là gả cho ai mà thôi.

Lúc này từ một tiểu giống cái cẩn thận lại gần đi đến bên cạnh cô, an ủi nói: “Duẫn Trúc, cô yên tâm, đến lúc đó nhất định sẽ có thú nhân muốn cô.”

Đó là miêu nữ Ái Vệ, cô ấy là người nhát gan, ngày thường cũng khá xa cách với Duẫn Trúc, hôm nay nhìn thấy Duẫn Trúc dễ nói chuyện, nhịn không được liền cùng Duẫn Trúc nói vài lời, chỉ là cô ấy nói xong lời này còn cẩn thận mà nhìn Duẫn Trúc, sợ Duẫn Trúc sẽ tức giận.

Một giống cái khác bên cạnh Ái Vệ cẩn thận liếc nhìn Duẫn Trúc, nếu Duẫn Trúc dám tức giận với Ái Vệ cô ấy liền liền lập tức nhảy ra ngăn cản. Đó là bạn tốt của Ái Vệ, Lệ Na một giống cái đã thành niên từ mùa thu năm ngoái.

"Ừm, Ái Vệ cô đã chọn được thú nhân nào chưa?" Duẫn Trúc nhịn không được tò mò hỏi.

Hàng năm bộ lạc sẽ vào cuối xuân cuối thu tổ chức nghi lễ thành niên, để cho giống cái thành niên trong bộ lạc chọn lựa bạn lữ, mà lần này trong bộ lạc có tám giống cái sẽ thành niên.

Ái Vệ chính là một trong số đó.

Ái Vệ bị Duẫn Trúc Nhất hỏi gương mặt đỏ bừng, nắm lấy mép váy da thú của mình, úp úp mở mở.

Xem ra Ái Vệ đã có đối tượng rồi.

Lệ Na nhìn Duẫn Trúc thật dễ nói chuyện, không mang theo chút công kích nào, liền không quản nữa, gan Ái Vệ quá nhỏ, cần phải tiếp xúc với người khác nhiều hơn.