Chương 6: Mỹ Thực Bị Vứt Bỏ

Sau khi cho tiểu ấu tể ăn no xong, Duẫn Trúc bắt đầu lấy đồ ăn, cô cũng đang đói bụng lắm rồi.

Thịt nướng này còn mang theo mùi vị khét, không được tính là mỹ vị, khi nướng thịt cũng chỉ cho thêm chút muối ăn, không có chút gia vị nào khác cả. Thịt nướng nên cho thêm gia vị như ớt, như thế mới hoàn mỹ.

Duẫn Trúc ăn không ít, cuối cùng cũng ăn no rồi, nàng liếʍ liếʍ môi, Ái Vệ cùng Lệ Na đứng cạnh đều trừng to mắt nhìn cô, nghĩ đến việc mình đã ăn hết cả một chậu đá thịt, Duẫn Trúc nhìn chậu thịt đoán chừng có tầm mười cân thịt, Duẫn Trúc bỗng nhiên cảm thấy có chút chết trong tim, rõ ràng nói là muốn giảm cân, kết quả lại bởi vì đói bụng mà bất tri bất giác ăn hết cả chậu thịt.

"Duẫn Trúc à, lúc chọn bạn lữ vào nửa tháng sau, cô định chọn mấy người vậy." Lệ Na nhìn Duẫn Trúc một cách sâu kín nói.

Duẫn Trúc nghe nói như thế suýt chút nữa bị nghẹn, một người cô cũng không muốn chứ đừng nói đến chọn nhiều mấy người.

Ái Vệ đứng bên cạnh gật đầu khẳng định, "Đúng, cô ăn nhiều như vậy, không chọn nhiều người, thì làm sao có thể nuôi nổi cô."

Cô ăn nhiều, ăn nhiều…. Duẫn Trúc cảm thấy câu nói này giống như một câu ma chú cứ lặp đi lặp lại bên tai.

“Tôi là bởi vì đã đói bụng hai ngày mới ăn nhiều như vậy, bình thường tôi không có ăn nhiều như vậy.” Duẫn Trúc cảm thấy mình giải thích cũng như không.

"Không sao, có thể ăn cũng không phải là sai." Lệ Na chậm rãi bổ một đao trúng chính hồng tâm.

Những giống đực bên kia cũng đã ăn xong hết, sau đó Duẫn Trúc nhìn thấy một nhóm giống đực đào hố đem xương cùng với nội tạng của dã thú ném vào.

Duẫn Trúc vội vàng tiến lên ngăn cản bọn hắn, “các người đây là đang làm gì vậy? Đem những vật này bỏ đi sao?”

Xương cốt dùng để nấu canh uống rất tốt, còn có nội tạng sau khi rửa sạch sẽ liền mang đi xào cũng rất ngon, sao lại mang bỏ đi được.

“Những thứ này đều có thể ăn.” Duẫn Trúc chỉ vào đống đồ vật kia nói. Chỗ xương thú kia dầm nát nấu canh cho tiểu ấu tể ăn rất tốt, bổ sung canxi, hơn nữa mỗi ngày ăn nướng thịt cùng với một chén canh cũng rất ngon a.

Tô Phỉ nghe nói như thế nhịn không được mà giễu cợt, “Duẫn Trúc, thứ này chúng tôi đều biết là có thể ăn, nhưng bây giờ vẫn là mùa xuân, không phải thời điểm thiếu đồ ăn, ai lại muốn ăn những thứ ghê tởm này. Không thì cô đi nhặt những thứ này mang về đi, nửa tháng sau khi không còn ai nuôi cô nữa, cô có thể dùng những thứ này nhét đầy bụng."

Tô Phỉ vừa mới nói xong, đám người xung quanh không nhịn được mà cười.

Mông Thái lúc này xua tay, “Duẫn Trúc, ta biết những thứ này có thể ăn, nhưng bây giờ là mùa xuân, chúng ta có nhiều đồ ăn lắm, phải nhanh mang những thứ này đi chôn, bằng không sẽ dẫn muỗi cùng dã thú tới.”

Nội tạng vốn bẩn không thể ăn, vừa tanh vừa thối, vào mùa đông khi không có đủ thức ăn giống đực sẽ nhặt lên để ăn, giống cái từ trước đến nay đều không có ăn qua mấy thứ này.

Mấy thứ này đều là đồ tốt, nhưng bây giờ lại phải ném đi. Không thể cứ mang đi bỏ như vậy được.

“Tộc trưởng, nếu mọi người đều không muốn những thứ này, vậy có thể cho cháu không." Duẫn Trúc chớp mắt nhìn Mông Thái.

Mông Thái nghe xong liền sững sờ, sau đó hỏi: "cháu thật sự muốn những thứ này?”

Duẫn Trúc gật đầu một cái khẳng định, “Tộc trưởng, cho cháu đi, những thứ này đều cho cháu đi."

"Cháu muốn thì cứ lấy đi." Dù gì cũng là đồ bỏ đi, ông chỉ là tò mò Duẫn Trúc muốn những thứ này làm cái gì.

“Cảm ơn, cảm ơn tộc trưởng.” Duẫn Trúc vui mừng nói.

Có quá nhiều đồ, Duẫn Trúc Dã cầm đi không nổi. Khung xương thì Duẫn Trúc cũng không muốn rồi, nhưng nội tạng chỉ cần rửa sạch sẽ ướp muối rồi để chỗ mát thì cũng có thể để được đến hai ba ngày. Chỉ là đối diện với chỗ nội tạng này, Duẫn Trúc bỗng nhiên có chút đau đầu, những thứ này nên cầm về kiểu gì đây?

Ái Vệ nhỏ giọng hỏi: “Duẫn Trúc, cô lại muốn những thứ này để làm gì?”

"Để ăn đó, những thứ kia ăn rất ngon." Nghĩ đến ruột già xào lăn, canh tim các thứ, Duẫn Trúc nhịn không được mà liếʍ liếʍ môi.

"Cô ăn thật sao." Ái Vệ giật mình nhìn Duẫn Trúc.