Chương 7: Giúp Đỡ

"Ái Vệ, nhà cậu có đồ gì có thể đựng được những thứ này không?" Duẫn Trúc nhìn chỗ nội tạng trên mặt đất có chút đau đầu, chỉ có thế mặt dày hỏi Ái Vệ đang đứng bên cạnh.

“Có, có, tớ quay về lấy cho cậu.” Ái Vệ nói xong liền chạy về nhà.

Rất nhanh Ái Vệ đã cầm mấy đồ vật trông như cái chậu đi tới, Duẫn Trúc nhìn một chút, thứ này nhìn giống như là ống tre, chỉ là có cây tre nào to bằng cái chậu rửa mặt sao?

Sau đó Mai Lỵ gọi tất cả mọi người lớn bé trong nhà ra hỗ trợ. Mặc dù cảm thấy đứa con gái này rất mất mặt lại còn ngu xuẩn, nhưng Duẫn Trúc đã lên tiếng muốn mang những thứ này về, bà còn có thể làm gì khác sao?

Có người giúp đỡ khiến cho Duẫn Trúc đỡ phải quá vất vả, trước đó Duẫn Trúc còn đang nghĩ nhiều nội tạng như vậy chắc cô phải rửa hết cả buổi chiều. Nhìn thấy mấy người Mark đã đem nội tạng tới bờ sông để xử lý, Duẫn Trúc cười ôm lấy cánh tay của Mai Lỵ, nũng nịu nói: “Mẹ, cám ơn mẹ.”

"Mẹ nói cho con biết, chỉ có một lần này thôi, đừng có nghĩ đến lần sau." Mai Lỵ nhăn mặt tức giận nói.

"Mẹ, thứ này thật sự ăn rất ngon, sau khi con nấu xong sẽ mang đến cho mẹ nếm thử nhé?" Duẫn Trúc cười nói.

“Không cần, cái thứ đồ chơi này rất khó ăn, con cứ làm đi rồi biết, mẹ nói cho con biết, đừng nghĩ chỉ cần nhặt những thứ này ăn liền không cần chọn bạn lữ. Coi như con ăn đến quen những thứ rác rưởi này, mùa xuân mùa hè con còn có thể nhặt, nhưng đến mùa đông thì sao? Đến mùa đông con ăn cái gì?" Mai Lỵ cảm thấy Duẫn Trúc muốn ăn nội tạng thuần túy là vì không muốn gả đi nên mới nghĩ ra cách này. Vậy thì Duẫn Trúc ăn khổ rồi sẽ quay đầu đi tìm bạn lữ thôi.

Hả? Duẫn Trúc nghe xong thì đen mặt, cô thật sự chỉ là muốn ăn những mỹ vị này thôi mà, sao lại không ai tin cô chứ. Vẫn nên chờ sau khi cô nấu xong mấy thứ này mang cho bọn họ nếm thử rồi tính sau đi.

"Mẹ, con đi giúp đỡ rửa nội tạng, mẹ cứ bận việc của mình đi." Thứ mình muốn cũng không thể để người khác làm giúp hết được.

"Ái Vệ, cái chậu này chờ tớ dùng xong sẽ đem trả cho cậu sau."

Duẫn Trúc chạy đến bờ sông hỗ trợ làm sạch nội tạng.

Đám người Mark đều không nói chuyện cùng với Duẫn Trúc. Không phải Mark không ưa Duẫn Trúc, họ đều biết tình tình của giống cái thường không tốt, nhưng mà không tốt đến độ như Duẫn Trúc lại rất ít. Mai Lỵ vẫn luôn lo lắng con gái của mình không tìm được bạn lữ tốt, nói với hắn để cho Mã Đinh chọn Duẫn Trúc. Người cháu Mã Đinh của hắn mặc dù dáng dấp không phải là rất dễ nhìn, nhưng thân thủ không tệ, cũng không phải không tìm thấy bạn lữ, nếu không phải là dựa vào mặt mũi của Mai Lỵ, ai sẽ muốn chọn Duẫn Trúc làm bạn lữ, kết quả thì sao?

Hắn mặt dày đến câu thông làm công tác tư tưởng cho cháu trai, vậy mà Duẫn Trúc lại nói chướng mắt Mã Đinh, thực sự là tức chết hắn mà.

Nhiều người cùng làm rất nhanh đã rửa sạch xong nội tạng, Duẫn Trúc nhìn mấy người vừa giúp mình một tay, thật lòng nói lời cảm tạ, “cảm ơn chú Mark, chú Lôi Đức, chú Kiệt Minh, cũng cảm ơn các anh trai cùng em trai." Đúng vậy, Mai Lỵ sinh thật nhiều thằng nhãi con, cũng chỉ có một mình Duẫn Trúc là giống cái.

Mark lắc đầu, khịt mũi rồi lạnh lùng bỏ đi.

Lôi Đức nhìn Duẫn Trúc một chút, cũng chỉ gật đầu rồi quay người rời đi.

Kiệt Minh nhìn hai người đã đi trước, cười với Duẫn Trúc một cái, "Được rồi, các chú ấy bận rộn nhiều việc, đừng để ý tới họ." Tính tình của Duẫn Trúc hai ngày nay đã tốt hơn rất nhiều.

"Cháu biết, cảm ơn chú." Nguyên thân thật là không biết làm người, những người này có thể nói đều là người thân của cô ấy, vậy mà lại khiến cho không có ai nguyện ý quan tâm tới cô ấy.

"Chú, cháu muốn hỏi một chút, đi đâu để lấy được muối ăn." Thời tiết này mặc dù không phải là rất nóng, nhưng không có muối ăn, những thứ này rất nhanh sẽ bị hỏng. Thật là hoài niệm chiếc tủ lạnh trước đây.

"Có thể cùng tộc trưởng đổi muối ăn .” Kiệt Minh trả lời, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, Duẫn Trúc có thể lấy cái gì để đổi muối ăn, hắn ngược lại mở miệng nói: "Bọn chú bên kia còn có chút muối ăn, cháu qua đấy mà lấy đi."

"Cảm ơn chú, không cần đâu." Duẫn Trúc từ chối, cô cũng không dám ỷ vào mình là con gái Mai Lỵ liền đến lấy đồ của bọn họ mang đi.

"Được, cháu tự nhìn xem đi, nếu không được thì cứ đến lấy." Kiệt Minh ôn hòa cười.

Ròng rã ba chậu lớn nội tạng, Duẫn Trúc vui vẻ rạo rực đem ba cái chậu kia xếp lại thành một chồng đi về hang động của mình.

Chỗ tốt duy nhất khi trở thành thú nhân có lẽ chính là sức lực lớn. Nếu là trước kia, đoán chừng cô bê một chậu thôi cũng khó khăn, sao có thể thoải mái cùng lúc bê ba chậu như vậy được.

Chuyển đồ vật về hang động của mình xong, Duẫn Trúc dùng năm tấm da thú đổi lấy ít muối ăn, được khoảng mười cân muối. Muối thật đắt, cô rất đau lòng a.