Chương 8: Hệ Thống Giám Định

Sau khi đem chỗ nội tạng đi ướp xong, Duẫn Trúc cầm theo con dao găm bằng đá cùng với hai túi vải nhỏ đi ra ngoài.

Bây giờ đang là cuối xuân đầu hè, trong núi có rất nhiều đồ tốt.

Duẫn Trúc cũng không dám đi xa, chỉ đi đến ngọn núi nhỏ bên cạnh bộ lạc, quanh bộ lạc không có mãnh thú, đều đã bị giống đực săn gϊếŧ sạch sẽ.

Chỉ là đi một hồi lâu, Duẫn Trúc cũng không tìm thấy đồ ăn mà mình quen thuộc, ngược lại chỉ thấy toàn những thứ xa lạ. Cỏ dại ven đường rất cao, phải cao hơn đến một mét, nếu cô cúi người đi vào trong bụi cỏ, cả người đều không thể thấy được.

Đồ ăn, đồ ăn, chạy đi đâu hết rồi?

Duẫn Trúc là quẹo trái rẽ phải làm cho chính mình đau lưng đầu đầy mồ hôi, kết quả lại không tìm thấy thứ gì quen thuộc. Ai mẹ nó nói rất dễ tìm được đồ ăn, chẳng lẽ nơi đây thực vật cũng không giống trái đất sao? Vậy thì tìm đồ ăn kiểu gì a?

Duẫn Trúc cảm thấy thật mệt mỏi, cô sẽ không bao giờ tin tưởng vào tiểu thuyết nữa. Cả người cô đầy tri thức như vậy, bây giờ lại không thể sử dụng được.

Nhất định là ông trời đang chơi cô, Duẫn Trúc bất lực ngồi bệt xuống đất, chẳng lẽ cô phải ra ngoài đi săn sao? Thân thể này đúng là cường tráng hơn nhiều so với kiếp trước, nhưng căn bản là không thể cùng so sánh với giống đực. Dù là giống đực ra ngoài đi săn thì bị thương tàn tật cũng không ít, nếu cô mà đi đoán chừng chính là đi tặng đầu mình.

Trên núi ngược lại là có rất nhiều không biết tên, nhưng mà những thứ này Duẫn Trúc Khả không dám ăn bậy, không biết đã có bao nhiêu thú nhân cũng là bởi vì đói khát khó nhịn mà đi ăn bậy thứ gì đó rồi phải chết thảm.

Tộc thú nhân đã biết có mấy loại lá rau còn có quả có thể ăn, nhưng cũng là do ngàn vạn thú nhân đi trước dùng tính mạng mình đúc kết phát hiện ra.

Chẳng lẽ cô chỉ còn lại con đường đi lấy chồng sinh con?

Duẫn Trúc ủ rũ cúi đầu nằm trên mặt đất, không để ý đến hình tượng gì nữa, đến nước này rồi còn muốn hình tượng làm gì nữa chứ.

Cô đang chán nản lại nhìn thấy ở bên cạnh có một loại quả nhỏ màu đỏ rực, Duẫn Trúc nhịn không được đưa tay chọc chọc.

Nhưng ngay lúc này, trong đầu Doãn Trúc chợt nghe thấy một giọng nói điện tử phát ra: “Phát hiện giống loài mới, hệ thống khởi động giám định.”

Duẫn Trúc nhìn thấy trước mặt mình hiện ra một cái màn hình trong suốt, không khỏi hết sức kinh ngạc, đây không phải là phần mềm cô đã viết suốt hai đêm sao? Thứ này vậy mà lại đi theo cô đến đây.

Nghĩ tới đây Duẫn Trúc lập tức bò dậy, có hệ thống giám định, vậy cô không phải là trở thành thần nông biết được tất cả các loại thực vật, biết hết cái gì có thể hay không thể ăn sao?

Duẫn Trúc quyết định không mắng ông trời nữa, ít nhất ông trời đã để lại cho cô một thần khí sinh tồn.

Hệ thống này là do Duẫn Trúc tự viết, cô có thể hiểu rõ hơn ai hết công dụng của hệ thống này là gì. Kỳ thực đây chỉ là một trò chơi nhỏ, một bộ phận của chương trình mà thôi. Trước đây khi viết xong phần mềm này, cô còn thử tự trải nghiệm, còn làm một đồ ở trong giao diện ba lô.

Duẫn Trúc cẩn thận tìm một chút quả nhiên ở phía dưới cùng của màn hình tìm thấy giao diện ba lô. Duẫn Trúc đem túi da dao đá của mình đều ném vào, sau đó còn đem đồ vật trong kho hàng lấy ra. Nhìn đồ vật ở trong tay, Duẫn Trúc mừng rỡ không thôi, ba lô quả nhiên có thể sử dụng, như vậy chẳng khác nào có một cái không gian di động.

Nhìn chỉ có một giao diện ba lô duy nhất, Duẫn Trúc vô cùng đau lòng. Sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, cô tuyệt đối sẽ không ham tiện lợi làm có một cái ba lô, mà chắc chắn cô sẽ trang bị đến mười tám phụ kiện có thể chứa đồ vật.

Đáng tiếc trước đây cô lười biếng, thời điểm cho chạy thử phần mềm liền chỉ thử vài thứ. Một cái là cấp thiết chủy thủ màu đen, một bộ quần áo nữ xinh đẹp, mười bình tiểu hồng dược, còn có mười bình kinh nghiệm đan. Lông mày Duẫn Trúc giật giật, cuộc sống này không có điều gì là biết trước, thật hối hận, hối hận đếm tím cả ruột, trước đấy cô nên chuẩn bị thật nhiều đồ ở bên trong mới đúng.

Tiểu hồng dược cùng kinh nghiệm đan cũng không biết trong thực tế có hữu dụng hay không, trước tiên cứ tạm thời để đấy đi, coi như cho chính mình một thứ để tưởng niệm, hai món còn lại đều có thể sử dụng tốt.

Duẫn Trúc lấy thanh chủy thủ ra, thứ này dùng tốt hơn nhiều so với dao đá, bộ quần áo cổ trang kia cũng không tệ có thể lấy ra làm nhiều bộ quần áo nhỏ, đặc biệt là nội y đồ lót , mấy ngày nay toàn dùng da thú quấn ngực, Duẫn Trúc rất lo lắng ngực mình sẽ không còn nữa.

Cũng không biết để đồ ăn bên trong có bị hỏng hay không, cái này liền thí nghiệm một chút sau vậy.