Chương 9: Thu Hoạch

Duẫn Trúc vui mừng nhìn lại hệ thống giám định một lần nữa. Kết quả giám định của quả nhỏ màu đỏ kia đã có, là một loại quả dại không có tên, thuộc loại cây dây leo, quả có chứa một ít sắt và kẽm, có vị vừa chua vừa đắng, còn có độc tố gây tê liệt, nói chung là không thể ăn.

Duẫn Trúc lúc này tiện thể lấy tên luôn cho loại quả này là quả hồng, sau đó nhanh chóng chạm vào cái cây bên cạnh.

Cô muốn giám định một chút, tìm ra một chút gì đó có thể ăn.

Bởi vì cấp bậc của hệ thống giám định tương đối thấp, Duẫn Trúc phát hiện giám định một vật cần đến mười lăm phút, nhưng chỉ cần là thứ đã giám định qua thì sẽ được lưu vào hồ sơ, lần sau không cần giám định nữa.

Cả một buổi chiều, các loại hoa quả cây cỏ ở sau núi Duẫn Trúc đều sờ soạng mấy lần, chưa kể còn tìm thấy năm loại thực vật có thể ăn.

Một loại là cây cỏ trông giống như cây hẹ, nhưng có lá dài hơn nhiều so với lá hẹ, có cái dài tới gần một mét, không có mùi vị nồng như rau hẹ. Vì hệ thống bảo là có thể ăn, Duẫn Trúc hái một lá nếm thử một chút, rất non hơn nữa còn có chút vị ngọt nhàn nhạt.

Duẫn Trúc không giỏi đặt tên, tùy tiện lấy cái tên diệp thái, sau đó cắt một bó rau diệp thái bỏ vào ba lô, hẳn là đủ cho cô ăn được mấy bữa. Cô cẩn thận nhớ kĩ nơi này, chờ về sau rau mọc lại liền có thể lại đến thu hoạch.

Cô còn nhặt được mười bảy quả trứng, cũng không biết là trứng con gì. Trứng rất lớn, to bằng cả cái chén ăn cơm, vì hệ thống đã giám định là có thể ăn nên Duẫn Trúc liền lấy hết.

Rồi lại có một loại quả mọc trên cây, cũng không biết là loại quả gì. Kết quả giám định là quả này giàu tinh bột, có thể ăn, nhưng mà còn chưa chín, không đề nghị hái. Duẫn Trúc đặt tên là cây khoai, chẳng phải khoai chứa rất nhiều tinh bột sao.

Tìm được cây khoai Duẫn Trúc vô cùng vui vẻ, có thể lấy thứ này làm món chính, ăn không hết có thể làm thành bột hoặc làm thành mì. Dựa theo ký ức trước đó của Duẫn Trúc, phần lớn thú nhân dựa vào đi săn mà sống, cả ngày ăn thịt, cô không thể chịu được.

Lần đi lên núi này Duẫn Trúc đã tìm được năm loại thực vật ăn được, đoán chừng ngọn núi cách vách hẳn là cũng có, hơn nữa một cái cây ít nhất cũng phải có đến mấy trăm quả, nếu tìm được thêm chút nữa vậy cô sẽ không phải lo đến chuyện ăn uống nữa rồi.

Hơn nữa trong rừng có không ít các loại nấm, nấm lớn đường kính phải đến hơn một mét, nấm nhỏ đường kính cũng đến hai ba mươi centimet. Đây chính là nấm tự nhiên, là đồ tốt, mặc dù cô chưa từng thấy qua mấy loại nấm này bao giờ, nhưng hệ thống giám định nói có thể ăn vậy cô còn lo lắng gì nữa. Đương nhiên cũng có không ít các loại nấm độc, Duẫn Trúc cũng không có hái.

Thứ cuối cùng có thể ăn là một loại hoa màu vàng. Thứ này có thể ăn, còn thanh nhiệt giải độc, giảm nhiệt giảm đau và khử được, có thể xem là một loại thảo dược. Duẫn Trúc gọi là hoa cúc thảo, hái được không ít. Nếu có thể khử mùi tanh, vậy có phải là có thể phơi khô làm thành gia vị hay không? Để về nhà thử xem, dù gì cũng là đồ ăn được.

Buổi trưa hôm nay thu hoạch được nhiều thứ như vậy, Duẫn Trúc vô cùng hài lòng, chỉ là ba lô của cô không đủ dùng a, một ô trong ba lô chỉ có thể đựng một loại đồ vật, mỗi loại đồ vật nhiều nhất chỉ chỉ có thể chứa chín mươi chín cái, một trăm ô trong ba lô sau một buổi trưa liền bị dùng hơn nửa. Trong đó rau diệp thái đã chiếm hơn mười ô, mỗi loại nấm chiếm thêm mười ô. Về nhà cô sẽ đem chỗ đồ tốt này chỉnh lý thật tốt, các loại nấm ngoại trừ ăn luôn còn có thể mang đi phơi khô rồi cất đi ăn dần.

Trời cũng dần tối, cô cũng nên đi về, ngày mai lại đi đến núi khác xem một chút. Cô tin rằng dựa vào sự cố gắng của mình, cô có thể nuôi sống chính mình, như vậy cô có thể không lấy chồng rồi.