Chương 13: Kiều Nặc

Kiều Nặc cũng là ngây ngốc, hắn nói như vậy lúc nào, Tô Phỉ đúng là rất xinh đẹp nhưng bên người có quá nhiều giống đực, Tô Phỉ đối với bất kỳ giống đực nào đến lấy lòng đều không có cự tuyệt, hắn không thích như vậy, cho nên hắn đều tránh rất xa.

Duẫn Trúc, cô đã cướp Liễu Đằng Tiêu đi còn chưa đủ sao, bây giờ lại muốn cướp cả Kiều Nặc, có phải bên cạnh tôi có giống đực nào cô đều muốn cướp đi đúng không?" Tô Phỉ tức giận chất vấn.

“Tô Phỉ, trên mặt cô có dát vàng sao, gì mà giống đực của cô, có tổ chức nghi thức rồi sao? Hoặc các người đã ước định cùng nhau? Hay là bọn hắn ở bên ngoài đã thừa nhận cô là bạn lữ của bọn hắn? Tất cả đều không phải, mở miệng ra chính là của cô, vậy toàn bộ giống đực đều là của cô hết đi." Mai Lỵ cảm thấy Kiều Nặc là một ứng cử viên không tồi cho vị trí con rể, vì hạnh phúc nửa đời sau của con gái bà xắn tay áo lên triển khai toàn bộ lực chiến nhằm vào Tô Phỉ.

Dù có thế nào cũng không thể để Kiều Nặc bị cướp đi.

Đến nỗi Duẫn Trúc đã sớm bởi vì mấy lời nói lung tung này mà bị giống đực trong nhà nhìn chằm chằm, Mark hung hăng nhìn chằm chằm Duẫn Trúc, “Đừng không có biết tốt xấu, cho rằng mình là tiên nữ, Kiều Nặc có thể lấy cháu, thật đúng là ủy khuất cho Kiều Nặc.”

"Vì cháu, mẹ cháu đang ra mặt giúp cháu, nếu cháu còn dám lộn xộn, ta liền gϊếŧ chết cháu." Lôi Đức hung tợn nhìn chằm chằm Duẫn Trúc, bộ dáng hung ác hận không thể xé nàng ra thành trăm mảnh.

Còn Mã Đinh bên kia thì đang âm thầm vui vẻ, có Kiều Nặc rồi, cuối cùng sẽ không có người tẩy não hắn lấy Duẫn Trúc nữa, hắn coi như là được giải thoát rồi.

Tô Phỉ bị Mai Lỵ mà nói trúng mà đỏ bừng cả khuôn mặt, sau đó xấu hổ mà nhìn Kiều Nặc, kết quả Kiều Nặc lại quay mặt đi không nhìn Tô Phỉ, ý tứ này đã rất rõ ràng.

Tô Phỉ cảm thấy đây chính là chuyện mất mặt nhất từ trước đến nay của cô ta, tất cả là tại Duẫn Trúc. Cô ta oa một tiếng khóc lên, sau đó liền chạy đi mất.

Người ái mộ Tô Phỉ nhìn thấy như vậy liền hung hăng trợn mắt liếc nhìn Kiều Nặc một cái, sau đó đuổi theo Tô Phỉ.

Kiều Nặc lúng túng sờ lên cái mũi của mình, chuyện này là sao, nhiều chuyện xảy ra như vậy, hắn hoàn toàn không ngờ được có được hay không?

Đằng Tiêu vốn đứng ở đằng xa nhìn thấy sự tình bên này liền muốn đi đến tìm Duẫn Trúc, lại bị vài người bạn tốt bên cạnh kéo lại, "Đằng Tiêu, cậu đừng hồ đồ, không thấy rằng tộc trưởng đã ra mặt hay sao? Cậu cứ ngồi ở đây đi, đừng làm loạn."

Tộc trưởng vì trấn an Duẫn Trúc, đều đã đem Kiều Nặc ra hy sinh, cũng không thể để cho Kiều Nặc hy sinh vô ích a.

Sắc mặt Đằng Tiêu rất không tốt, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, vốn vừa mới thay đổi suy nghĩ về Duẫn Trúc kia một chút, kết quả lại phát hiện nữ nhân kia đến chết vẫn không thay đổi.

Mai Lỵ nhìn thấy Tô Phỉ rời đi rồi, không khỏi cao hứng nói với Duẫn Trúc, "Kiều Nặc có muốn đến nhà chúng ta nếm thử chút thịt nướng không, Lôi Đức nướng thịt rất giỏi đó."

Mai Lỵ làm vậy cũng là để xem thử thái độ của Kiều Nặc, nếu Kiều Nặc cự tuyệt, chứng tỏ hắn có phản cảm đối với sự ăn bài của Mông Thái, nếu Kiều Nặc đáp ứng, vậy thì tương lai của Duẫn Trúc có thể được đảm bảo rồi.

Mông Thái lúc này cũng nhìn về phía Kiều Nặc, Kiều Nặc chỉ nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng. Dù gì trong bộ lạc cũng không có giống cái mào khiến hắn động tâm, vậy thì cưới ai mà chẳng giống nhau, nếu như vậy có thể giải quyết được phiền não của cha, vậy cứ như thế đi.

Mai Lỵ thấy vậy lòng tràn đầy vui vẻ, còn mấy giống cái có cảm tình với Kiều Nặc thì thất vọng vô cùng, sao Kiều Nặc lại có thể khuất phục trước Duẫn Trúc chứ? Hắn nên phản kháng như Đằng Tiêu mới đúng.

Mai Lỵ lúc này đi đến trước mặt Duẫn Trúc hung hăng véo trên hông Duẫn Trúc một cái, tiếp đó hung dữ uy hϊếp: "Duẫn Trúc, chiêu đãi Kiều Nặc thật tốt cho mẹ, con có thể có được Kiều Nặc làm bạn lữ thì nên biết đủ a, nếu con còn dám hồ nháo làm cho con rể của mẹ không còn nữa thì mẹ liền đem con băm ra ném cho dã thú ăn."

Duẫn Trúc nghe nói như thế liền yếu ớt nhìn Mai Lỵ, “Mẹ, con có phải là con ruột của mẹ không vậy, không phải là mẹ nhặt được con đấy chứ?"