Chương 14: Tiếp Xúc

"Con mà không phải con ruột của mẹ thì mẹ đã sớm đánh chết con rồi, nhớ chiêu đãi Kiều Nặc cho tốt đấy." Mai Lỵ tức giận lại véo một cái trên hông của Duẫn Trúc.

Duẫn Trúc đau đến nhe răng trợn mắt, đau quá đi, người mẹ ruột này thật là quá độc ác mà.

Duẫn Trúc nhìn lại một chút cân nặng cùng dáng người của chính mình, lại nhìn một chút Kiều Nặc ôn nhu như ngọc đang cười như gió xuân cách đó không xa, tự thấy mình nhận lấy một vạn điểm tổn thương. Với dung mạo bây giờ cô thật sự không dám ra tay với tiểu thịt tươi Kiều Nặc nha, đúng là không so sánh thì không có đau thương mà.

"Con còn đứng đây ngẩn ngơ cái gì, mau cút ra chỗ Kiều Nặc cho mẹ." Nhìn con gái đang ngẩn người, bà liền cảm thấy đau đầu, bà là một giống cái thông minh như vậy, sao lại sinh ra một gia hỏa như thế.

Nếu không phải là sợ Duẫn Trúc lăn đi quá khó nhìn, Mai Lỵ thật muốn cho Duẫn Trúc một cước.

“Mẹ, người đừng sinh khí, con lập tức đi qua đây.” Duẫn Trúc nhìn thấy mẹ tức giận liền rụt cổ lại. Kính già yêu trẻ, kính già yêu trẻ a, cô mới không sợ Mai Lỵ đâu.

“Hừ.” Mai Lỵ hừ lạnh một tiếng, nhìn hướng Duẫn Trúc vừa đi, rất là bất đắc dĩ thở dài.

Kiệt Minh lúc này cười hì hì tiến lên, ôm lấy bả vai Mai Lỵ nói: "Được rồi, bây giờ có Kiều Nặc em có thể yên tâm rồi, Kiều Nặc là một đứa trẻ tốt."

Mai Lỵ đối với đứa con gái Duẫn Trúc này vô cùng quan tâm, không biết bao nhiêu lần nói là sẽ không tiếp tục quản Duẫn Trúc nữa, nhưng bà làm sao có thể thật sự mặc kệ được, dù sao đó cũng là con của Mai Lỵ. Mai Lỵ luôn nói chính mình có lỗi với Duẫn Trúc, bây giờ cuối cùng có thể yên tâm rồi.

“Chỉ mong là như vậy a.” Mai Lỵ thở dài, phần lớn con của thú nhân đều nuôi thả như vậy, bà cũng không biết tại sao tính tình Duẫn Trúc lại cố chấp như vậy.

Duẫn Trúc lúc này lúng túng cười đi về phía Kiều Nặc, với mười phần ngượng ngùng nói: "Lời mẹ tôi nói anh không cần để ý, anh ngàn vạn lần đừng để trong lòng."

Kiều Nặc nghe nói như thế sắc mặt liền cương cứng lại, Duẫn Trúc nói rất rõ ràng, không phải loại nghĩ một đằng nói một nẻo kia, thậm chí trong mắt cô đối với hắn không có nửa điểm tình ý nào, mà vô cùng thản nhiên, Kiều Nặc chợt phát hiện hóa ra mị lực của hắn không đủ.

"Vì sao lại không nên để trong lòng, tôi kém như vậy sao? Đằng Tiêu tốt đến thế sao?" Kiều Nặc tò mò hỏi, hắn vô cùng hiếu kỳ, giống cái không phải đều có đến mấy người bạn lữ sao, vì sao Duẫn Trúc lại có thể khăng khăng một mực với Đằng Tiêu như vậy, về điểm này, Đằng Tiêu thật đúng là may mắn.

Kiều Nặc tự cảm thấy mình không sánh được bằng Đằng Tiêu, nhưng hắn tự nhận là mình cũng chỉ kém hơn Đằng Tiêu một chút thôi, kết quả là hắn đối với Duẫn Trúc không có chút cảm giác tồn tại nào, sự chênh lệch này có chút lớn.

“Cũng không phải như vậy, anh rất ưu tú, hơn nữa không phải anh cũng không thích tôi sao? Hà tất gì lại phải miễn cưỡng bản thân như thế." Duẫn Trúc nói rất tự nhiên nửa điểm ngượng ngùng cũng không có.

"Sao cô lại cảm thấy tôi sẽ không thích cô?" Kiều Nặc tò mò hỏi, điều này thật khác xa với Duẫn Trúc trong truyền thuyết, đương nhiên việc cô si mê Đằng Tiêu vẫn không thay đổi.

“Anh sẽ thích tôi mới là lạ đó, tôi thì có cái gì tốt, dáng người không tốt, tính tình cũng không tốt, anh nói xem một giống cái như vậy sẽ có mấy người thích đây." Duẫn Trúc tiêu sái nói ra một đống khuyết điểm của mình.

"Cô cũng tự hiểu lấy bản thân mình đấy, nhưng nếu cô đã thông suốt hiểu rõ bản thân như vậy, vì sao còn có thể vì Đằng Tiêu mà làm ra chuyện như thế." Kiều Nặc xoa cằm mình tò mò hỏi.

"Chỉ là bị sắc đẹp dụ dỗ đến choáng váng đầu óc thôi, cái này tôi không tự chủ được." Duẫn Trúc rất bất đắc dĩ trả lời. Việc bá vương ngạnh thượng cung, nói thật ra, cô cũng rất bội phục nguyên thân, sao có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy.