Chương 15: Cô Rất Đáng Yêu

Kiều Nặc nghe nói như thế liền cười rạng rỡ nói: "Tôi thấy cô rất có tự chủ mà."

Duẫn Trúc nhìn dáng vẻ cười tươi như hoa của Kiều Nặc, trong lòng nhất thời thắt lại, đúng là yêu nghiệt mà, cười như thế này là muốn câu dẫn ai vậy.

Duẫn Trúc nhịn không được nuốt nước bọt một cái, thật ra tính tự chủ của cô rất kém đó.

“Kiều Nặc, anh vẫn là đừng cười nữa, sẽ làm cho người ta phạm tội đó.” Duẫn Trúc cứng rắn dời ánh mắt, cô sợ nếu như không quay đầu đi, cánh tay tội lỗi này sẽ hành động.

“Có thể khiến cô phạm tội sao?” Kiều Nặc không khỏi tò mò mà trêu chọc Duẫn Trúc.

“Anh đừng, nội tâm của tôi vô cùng kiên định, dù một vạn năm cũng sẽ không thay đổi, còn lòng tôi như bàn thạch cứng rắn không thể phá vỡ." Duẫn Trúc vội vàng biểu thị chính mình sẽ không bị câu dẫn.

Nhưng mà Duẫn Trúc rõ ràng cũng không dám nhìn hắn, tiếng nuốt nước miếng đều nghe đến rõ ràng, xem ra hắn vẫn là có mị lực a. Kiều Nặc đột nhiên cảm thấy Duẫn Trúc kỳ thực rất đáng yêu.

Khuôn mặt đầy thịt đó thật ra cũng không chán ghét như vậy.

Chỗ thịt kia hẳn là sờ lên rất thoải mái, Kiều Nặc nghĩ như nào liền làm như thế. Đúng vậy, mềm mềm nhũn nhũn trơn mịn. “Duẫn Trúc, tôi phát hiện cô rất đáng yêu nha.”

Duẫn Trúc đã bị động tác của Kiều Nặc làm cho sợ hãi, mở to mắt ngây ngốc nhìn Kiều Nặc, "Anh, anh đây là đang làm cái gì vậy?"

Kiều Nặc nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Duẫn Trúc, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, đối với sự an bài của cha cũng không còn quá bài xích. "Nhìn cô sao lại ngu ngốc như vậy, ngồi xuống đi." Kiều Nặc đưa tay chạm mũi Duẫn Trúc một cái, sau đó đem người ấn ngồi xuống bên cạnh mình.

Duẫn Trúc lúc này đã hoàn toàn choáng váng, để mặc cho Kiều Nặc sắp xếp, chờ làm xong hết thảy cô mới phản ứng lại, vậy mà lại tùy theo sự sắp xếp của Kiều Nặc.

"Kiều Nặc, anh, anh, anh có ý gì?" Duẫn Trúc thực sự không thể nghĩ ra được.

"Có ý gì, không phải cha tôi đã đem tôi cho em sao? Từ hôm nay trở đi tôi liền thành người của em rồi." Kiều Nặc mười phần vui sướиɠ nói. Duẫn Trúc nghe nói như thế mặt liền biến sắc, "Đừng a, kết bạn lữ mà không có tình yêu thì có khác gì đã chết đâu. Anh muốn cuộc sống sau này trải qua trong sự nhàm chán sao, việc kết bạn lữ là chuyện quan trọng, không thể qua loa như vậy được. Hơn tôi nói với anh, việc bạn lữ có tốt hay không, sẽ quyết định gen của đời kế tiếp, cho nên anh nhất định phải suy nghĩ cẩn thận." Duẫn Trúc chỉ thiếu điều nói gen của mình xấu.

Kiều Nặc nghe nói như thế cười hai tiếng, sau đó đưa tay lên sờ tóc Duẫn Trúc, “ai nói tôi không thích em, tôi bây giờ rất thích em, hơn nữa em mập cũng không sao, dễ nuôi."

Duẫn Trúc nghe nói như thế đầu đầy hắc tuyến, cô nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn Kiều Nặc, "Anh thích tôi ở chỗ nào, tôi sẽ thay đổi."

Kiều Nặc nghe nói như thế sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, sau đó đưa hai tay ra xoa đầu Duẫn Trúc, rất nghiêm túc nói: “Duẫn Trúc, tôi nghĩ việc tôi lựa chọn em đã rất rõ ràng, nếu tôi không đồng ý, tôi cũng sẽ không ở lại cùng em nói chuyện như bây giờ."

“Em yên tâm, nếu là tôi không nguyện ý thì không ai có thể miễn cưỡng được tôi, ngay cả cha tôi cũng không được. Cho nên tôi là cam tâm tình nguyện muốn cùng em kết thành bạn lữ, hơn nữa tôi bảo đảm về sau sẽ đối xử tốt với em, đối với em toàn tâm toàn ý, chiếu cố em cả một đời." Kiều Nặc rất nghiêm túc nói.

Duẫn Trúc thấy thiếu niên tỏ tình với mình chân thành như vậy, tâm tư cô thật sự có chút run rẩy, nam nhân ưu tú như vậy, nói sẽ chăm sóc cô cả đời. Suy nghĩ một hồi, Duẫn Trúc vẫn lắc đầu, "Tôi hiểu suy nghĩ của anh, nhưng tôi không muốn, nếu như anh muốn cưới tôi thì trước hết nên tìm hiểu xem tôi là loại người gì a."

"Được, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu về em." Kiều Nặc trả lời chắc nịch.