Chương 16: Giải Quyết Hiểu Lầm

Những người xung quanh đang chú ý đến chuyện này đều rất tò mò, bọn họ đều nghĩ là Kiều Nặc không cam lòng bị ép buộc, ai mà ngờ được Kiều Nặc lại nói chuyện cùng với Duẫn Trúc đến vui vẻ, thậm chí nhìn dáng vẻ Kiều Nặc còn hết sức cao hứng.

Mai Lỵ thấy vậy vô cùng vui vẻ, cuối cùng cùng Duẫn Trúc cũng hiểu ra, Kiều Nặc ưu tú như vậy làm, gì có lựa chọn nào tốt hơn được. Con nhỏ này quấy phá một hồi cuối cùng đã thông suốt rồi, bà cũng có thể yên tâm được rồi.

Mông Thái cũng rất khó hiểu, hắn vẫn là hiểu rõ con trai mình. Đừng nhìn bình thường Kiều Nặc ôn nhu như ngọc, đối với ai đều khách khí, thật ra nói theo cách khác, nó đối với ai cũng không khách khí, tất cả chỉ là ngoài mặt. Nhưng hôm nay nhìn biểu hiện của Kiều Nặc, đây chính là tiếng cười phát ra từ nội tâm. Chẳng lẽ Kiều Nặc thật sự là một đứa con có hiếu, người cha như hắn nói gì, nó đều nghiêm túc nghe lời?

Nhưng vấn đề là Kiều Nặc thật sự nghe lời như vậy sao?

Mặc khác Đằng Tiêu ở bên kia cũng đang chú ý đến tình huống bên này, Charles có thể xem như bạn bè của Đằng Tiêu vỗ vai hắn nói: "Tớ thấy tiểu tử Kiều Nặc này thật sự có hứng thú, tớ vốn còn lo lắng hắn thay cậu chịu ủy khuất, hiện tại liền có thể yên tâm rồi."

Đằng Tiêu sắc mặt rất không tốt, bộ dáng của Kiều Nặc bây giờ nhìn rất vui vẻ, ai biết có phải là đang tự nuốt nước mắt vào trong hay không, miễn cưỡng cười vui vẻ. Suy cho cùng, chuyện này xảy ra cũng là do hắn.

Mà Đằng Tiêu còn có một lo lắng nữa, chính là sợ Duẫn Trúc lại náo loạn, nữ nhân nhân này vốn không có dễ đuổi như vậy.

Không được, chuyện này hắn nhất định phải cùng nữ nhân kia nói chuyện rõ ràng.

Bên này Kiều Nặc vẫn đang cùng Duẫn Trúc trò chuyện, "Vì sao em lại muốn ăn nấm? Vì sao lại đi tìm chết?" Hắn luôn cảm thấy hẳn là Duẫn Trúc bây giờ sẽ không lại đi tìm chết mới đúng.

Nói đến sự hiểu lầm này, Duẫn Trúc cảm thấy cả mặt mình tràn đầy nước mắt, "Tôi đã nói đó chỉ là một hiểu lầm, một hiểu lầm rất lớn. Tôi căn bản không có đi tìm chết, cuộc sống tốt đẹp như vậy, tại sao tôi phải đi tìm chết?"

"Vậy chỗ nấm kia thì sao?" Kiều Nặc tò mò hỏi.

"Tôi đúng là muốn ăn chỗ nấm đó, nhưng không phải là vì muốn tìm chết. Chỗ nấm đó có thể ăn, tôi đã từng ăn qua rồi." Vì để tăng thêm độ tin cậy, Duẫn Trúc nói thẳng ra chính mình đã từng ăn qua nấm.

"Em chắc chắn chỗ nấm kia có thể ăn sao? Phải biết là trong bộ lạc từng có người vì ăn phải nấm mà chết đó." Kiều Nặc nghiêm túc hỏi.

"Không phải tất cả các loại nấm đều có thể ăn, có loại có độc không thể ăn, mà loại không có độc thì có thể ăn. Hơn nữa loại nấm này còn có thể phơi khô cất đi, đến mùa đông có thể lấy ra ăn." Duẫn Trúc dứt khoát đem tất cả những chuyện mình biết nói hết ra trong một lần.

"Em nói thật?" Kiều Nặc vô cùng kích động, bất kỳ loại lương thực nào có thể tích trữ đều là một loại của cải đối với bộ lạc. Bởi vì mùa đông hàng năm bộ lạc đều không có đủ lương thực.

"Vậy làm thế nào có thể phân biệt giữa nấm độc và nấm không có độc?" Kiều Nặc tò mò hỏi.

"Phần lớn nấm độc đều có màu sắc rất rực rỡ nhìn rất đẹp, mà nấm không có độc thường sẽ có màu trắng, màu xám nhạt hoặc là màu vàng nhạt. Nhưng tốt nhất vẫn nên mang về để tôi kiểm tra qua, sau đó mọi người lại ghi nhớ nấm này ăn được là được rồi." Duẫn Trúc không thể chắc chắn nấm có màu sắc nhạt đều ăn được, cho nên tốt nhất vẫn nên giám định qua trước.

Thấy Duẫn Trúc đem nấm phân loại rõ ràng như vậy, rõ ràng là có sự tìm hiểu nghiên cứu đối với nấm, hẳn là sẽ không lừa người.

“Duẫn Trúc, sao khi đó em lại có gan ăn thử nấm này?" Kiều Nặc thực sự hiếu kỳ.

Duẫn Trúc đương nhiên sẽ không nói là vì cô có hệ thống, mà giả vờ khổ sở nói: "Anh cũng biết tôi nổi danh trong bộ lạc là thích ăn ngon, sau đó tôi nhìn thấy có cục cục thú ăn qua loại nấm này không bị làm sao, liền nghĩ nếu bọn nó ăn xong đều không sao, vậy chắc tôi ăn cũng không có việc gì. Nhìn bọn nó ăn trông như là rất ngon, cho nên có vẻ như là nấm này ăn được."

Cục cục thú Duẫn Trúc nói đến có hình dáng giống với con gà ở hiện đại, nhưng kích thước lớn hơn con gà rất nhiều, đoán chừng phải to bằng con đà điểu.

"Em vậy mà rất thông minh, biết để cục cục thú ăn trước. Nhưng lá gan của em cũng thật lớn, về sau không thể tiếp tục làm chuyện như vậy." Kiều Nặc hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào về lời nói của Duẫn Trúc.