Chương 17: Canh Xương Hầm Uống Rất Ngon

Lúc này, canh xương Duẫn Trúc làm lúc trước đã sôi lên sùng sục, tỏa ra mùi thơm nồng nặc. Bay theo hướng gió, toàn bộ quảng trường đều ngửi thấy mùi thơm mê người kia.

"Đáng tiếc chỗ nấm kia của ta không còn, canh xương này mà thêm nấm thì sẽ càng ngon hơn nữa." Duẫn Trúc thở dài.

“Thật sự ăn ngon như vậy sao?” Kiều Nặc tò mò hỏi. Canh xương này ngửi mùi cũng không tệ, không biết mùi vị như thế nào.

“Ăn ngon.” Duẫn Trúc gật đầu khẳng định, buổi tối hôm nay cũng chỉ có thể ăn trước như vậy.

Nhìn nồi canh lớn đang sôi sùng sục, Duẫn Trúc cho thêm một muôi muối ăn, sau đó có chút xấu hổ nhìn canh trong nồi đá lớn này, cô không có bát. Trong trí nhớ có một loại quả không biết tên móc rỗng ruột, vỏ ngoài rất cứng rắn được dùng làm chén nhỏ. Thường được mọi người trong bộ lạc dùng để đựng nước quả mọng cho ấu tể mới sinh ăn.

"Tôi không có bát để đựng canh, Kiều Nặc, nhà anh có bát không?" Doãn Trúc ngượng ngùng nói, cô thật sự quá nghèo a.

"Bát?" Kiều Nặc có chút không nghĩ ra, Duẫn Trúc liền miêu tả một chút. Rất nhanh Kiều Nặc đã hiểu, hắn nhanh chóng về nhà lấy ba bốn cái chén nhỏ tới, còn có một cái có cán gỗ dài, rõ ràng là dùng để múc canh.

Duẫn Trúc cầm bát làm từ trái cây này, không khỏi âm thầm sợ hãi thán phục, tên thú nhân này cũng thật thông minh đi, biết lợi dụng đủ loại đồ vật để làm dụng cụ, đúng là không thể coi thường người khác mà.

Lúc này Duẫn Trúc lấy ra rau diệp thái cô yêu thích giới thiệu, "Đây là rau diệp thái, cũng có thể ăn, anh đã từng ăn qua chưa?" Bởi vì lo lắng sự hiểu biết về ẩm thực của mỗi người là khác nhau, Duẫn Trúc cảm thấy mình vẫn nên hỏi trước thì tốt hơn.

Nhìn mớ rau diệp thái xanh biếc, Kiều Nặc gật đầu một cái, thứ này hắn chưa từng ăn qua. Nhưng những thứ như cỏ xanh này thỉnh thoảng cũng có giống cái dùng để làm sạch răng, đương nhiên cũng có giống cái thích ăn. Nhưng giống đực sẽ không ăn thứ này, ăn cái này rất nhanh đói.

Những thứ này cơ bản đều mọc theo mùa, cũng không thể lưu trữ, nên trong bộ lạc không có nhiều người ăn thứ này.

"Không sao, hôm nay anh liền ăn thử đi." Kiều Nặc sao cũng được nói.

Duẫn Trúc nghe nói như thế liền đem thả rau diệp thái vào nồi đun một lúc, thấy rau đã chín thì vội vàng vớt rau xanh lên, Duẫn Trúc làm một phần cho Kiều Nặc trước. Nhưng cũng chỉ là một đũa trước, vì sợ Kiều Nặc không quen ăn rau xanh, Duẫn Trúc không dám lấy nhiều, "Anh nếm thử nước canh này đi, ăn ngon không? Ăn có quen hay không?"

Ẩm thực mỗi nơi đều không giống nhau, Duẫn Trúc không chắc cô vừa đến đã có thể thay đổi được bọn hắn.

Kiều Nặc nhìn nước canh thanh đạm, phía trên có mấy lá rau xanh, nhìn rất đẹp mắt. Kiều Nặc dùng đũa gắp một ít rau diệp thái bỏ vào miệng, ừm, rau xanh này còn mang theo chút vị ngọt của thịt, ăn cũng không tệ lắm. Đến cả nước canh, vì có rau diệp thái nên dầu mỡ trong canh đã bị rau xanh hút đi, đặc biệt là trước đó vừa mới ăn thịt nướng, cảm giác khô khốc kia một chút cũng không còn, ngược lại còn có chút vị ngọt nhàn nhạt, hơn nữa còn mang theo mùi thơm mát đặc biệt của rau xanh. Kiều Nặc hai ba ngụm đã uống xong cả bát canh.

"Duẫn Trúc, cho tôi thêm một bát canh nữa." Kiều Nặc không hề khách khí.

Mọi người xung quanh hiếu kỳ hỏi: "Kiều Nặc, canh thịt kia ăn ngon không?"

“Ăn ngon.” Kiều Nặc mười phần khẳng định nói.

Người bên cạnh đã sớm ngửi được mùi thơm kia , bây giờ nghe được Kiều Nặc trả lời chắc nịch như vậy. Thế là mọi người đều đi chuẩn bị nấu thử món canh xương kia, dù sao nhìn Duẫn Trúc nấu có vẻ rất đơn giản, không cần kỹ thuật gì.

"Canh này nóng hổi, mùa đông uống một ngụm chắc chắn là rất thoải mái." Kiều Nặc vừa ăn vừa cảm thán.

"Đúng vậy, mùa đông lạnh làm một nồi canh, nấu một nồi lẩu ăn." Nhắc đến vấn đề ăn uống, Duẫn Trúc vô cùng hứng thú.