Chương 1: Lời nguyền

Với tư cách là một tác giả thịt văn bán thời gian, kéo dài truyện càng khẳng định điều đó là trạng thái bình thường, gần đây lời văn càng trở nên khô khan, văn tự cũng càng không có.

Tâm trạng chán ngán Chu Dung không còn cách nào khác là xem qua các bình luận, để xem có thể lấy cảm hứng cho ý tưởng mới một chút không, chỉ là không xem thì không có việc gì, xem rồi lại thấy khó chịu trong lòng.

“Hối thúc hơn hối thúc hơn, tác giả đại nhân nhanh trở lại a” Bình luận này trong đầu tuyệt đối là một thanh lưu.

“Tác giả nếu không ra chương nữa thì ngươi liền táo bón ba ngày!!” Điều này thực sự quá tàn nhẫn rồi.

“Tác giả nếu không có văn tự tôi có thể không bảo đảm tôi sẽ làm ra những việc gì đâu, ke ke ke ke.” Chậc chậc, với tư cách là người ăn mềm không ăn cứng, người này là mối đe dọa đáng ghét nhất.

Sau đó tiếp tục vài bình luận đều là những kiểu bình luận hối thúc không khách khí như vậy.

Xem xong một lượt bình luận đầy sự công kích đối với tác giả, Chu Dung quyết định phản kích lại! Tác giả kéo dài hơn nữa thì lại làm sao?

“Tôi liền không có văn tự, mọi người có thể bắt tôi làm thế nào?” Hừm hừm, để mọi người uy hϊếp tác giả!

Trả lời từng bình luận một, Chu Dung tâm trạng dễ chịu quyết định đi ngủ để nghỉ ngơi, trong giấc mộng tranh thủ tìm cảm hứng.

Chu Dung rất nhanh đã đi vào giấc mộng đẹp, đêm khuya Chu Dung ngủ vô cùng sâu hoàn toàn không cảm thấy luồng không khí xung quanh cơ thể đã bắt đầu có sự thay đổi, một làn khói trắng từ từ bắt đầu hình thành rồi dần dần tụ lại với nhau.

Sau đó mọi thứ đều nhập vào trong tâm trí Chu Dung.

Chu Dung nằm trên giường chỉ nhíu nhíu mày liền tiếp tục chìm vào mộng đẹp…

"Cục cưng, bảo bối, mau rời giường nào!" Một thanh âm vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng vang lên.

"Ưm…" Ai vậy, sáng sớm lại đi quấy nhiễu giấc mộng của người ta, hôm nay là ngày nghỉ mà, cô muốn ngủ tới khi tự nhiên tỉnh.

"Bảo bối, đừng ngủ nữa, mau dậy đi con" giọng nói ôn nhu vẫn cố gắng đánh thức Chu Dung.

"Không phải đã nói đừng có làm phiền tôi sao?" Chu Dung bị gọi đến miễn cưỡng thức dậy, giọng điệu bất mãn trả lời.

"Hức..." Chu Dung vừa tỉnh liền nghe thấy tiếng ai đó đang khóc, không thể làm gì khác hơn là mở mắt.

Nhưng vừa mở mắt Chu Dung đang mơ ngủ cũng bị dọa cho tỉnh, trước mắt hiện ra cặp mắt long lanh ngập nước, gương mặt tràn đầy ủy khuất của một người phụ nữ xinh đẹp thế nào lại ở trong phòng cô? Cô ngắm nhìn bốn phía phát hiện khung cảnh này đích thực không phải là phòng mình? ! Đây là xảy ra chuyện gì?

Người phụ nữ trước mắt thấy Chu Dung cuối cùng cũng mở mắt ra, chu môi ủy khuất nói: "Bảo bối, con làm sao có thể hung dữ với mẹ như vậy!"

Nghe được lời nói vừa rồi, Chu Dung trong nháy mắt trợn to mắt, cô nghe được cái gì? Mẹ? ! cô nhất định là đang nằm mơ nhất định vậy, người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này làm sao có thể là mẹ cô a!

Thấy con gái bảo bối hoàn toàn không phản ứng, bà ấy lo lắng đưa tay lên trán con gái: "Bảo bối, con có phải cảm thấy thân thể không thoải mái hay không? Nói cho mẹ nghe đi."

Không biết rõ tình cảnh lúc này, Chu Dung không thể làm gì khác hơn là qua loa trả lời bà ấy: "Mẹ, con hơi nhức đầu, để cho con nghỉ ngơi một chút có được hay không?"

"Nhức đầu? Tiểu tổ tông của tôi ơi, bảo bối, mẹ lập tức mời bác sĩ tới khám cho con!" Nghe được con gái bảo bối thân thể khó chịu, mỹ thiếu phụ đau lòng đến rơi nước mắt.

"Không, không cần đâu, mẹ, con ngủ một giấc là ổn rồi." Đây nhất định là đang nằm mơ, không sao không sao chỉ cần ngủ thêm một giấc nữa mọi thứ sẽ trở về bình thường, Chu Dung không ngừng an ủi chính mình.

Ngoài cửa vang lên một giọng nói khác: "Vợ yêu, sao em đi lên đấy lâu như vậy, con gái bảo bối chúng ta bị làm sao vậy?"

Chu Dung dựa theo âm thanh nhìn sang, người đang bước tới là một đàn ông anh tuấn, nghe cách ông ấy gọi thì hẳn là "ba" cô.

"Ông xã, bảo bối nói mình nhức đầu, chúng ta có nên ngay lập tức gọi cho bác sĩ đến nhìn bảo bối một chút không?" Mỹ thiếu phụ rưng rưng nhìn về phía chồng mình đang đứng trước cửa, khẩn trương nói.

"Giai An, con nơi nào không thoải mái, mau nói cho ba nghe." Nghe con gái không khỏe, ông vội vàng tiến lên hỏi thăm con gái.

"Ba, mẹ, con không có sao, chỉ là hơi nhức đầu một chút, ngủ một giấc nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi." Chu Dung định mau chóng đuổi hai người trước mắt, rồi nằm ngủ, nhất định khi tỉnh dậy có thể trở về như cũ, hết thảy mọi thứ lúc này chính là mộng.

"Được được, ba mẹ không làm phiền con nữa, con cứ lo nghỉ ngơi cho tốt, nếu vẫn thấy không thoải mái thì nhớ kêu mẹ." Mỹ thiếu phụ sợ quấy rầy con gái nghỉ ngơi, vội vàng thay con gái đắp kín mền, rồi cùng chồng mình rời khỏi phòng ngủ của con gái bảo bối.

Chu Dung vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất chìm vào giấc ngủ, hãy cho cô trở lại thế giới cũ a!

Cũng không biết có phải do Chu Dung trong lòng khát vọng quá mức mãnh liệt hay không, chỉ chốc lát sau cô lại lần nữa chìm vào mộng đẹp.