Chương 4 nảy sinh ác với trái cây

Lúc ấy Chu Dương mới nếm thử được sung sướиɠ, tϊиɧ ŧяùиɠ cứ như bay lên não, cứ ép buộc đùa bỡn Thẩm Thuần Dư. Sau rừng nhỏ, sau thể dục, WC, ở chỗ nào cũng không buông tha.

Nhưng chỉ là dùng tay hắn sờ thôi, hôm nay Chu Dương lại nghĩ khác, khát đến mức phải dùng côn ŧᏂịŧ của hắn cọ xát âʍ ɦộ chính mình. Trướng đến đỏ lên……

Tất cả chuyện cũ đều là sỉ nhục.

May mà Thẩm Thuần Dư sớm đã chuẩn bị, cặp sách hay quần áo đều rất sạch sẽ, kinh nghiệm sương máu cơ mà, hắn đã sớm đoán được Chu Dương sẽ làm chuyện vô liêm sỉ này với hắn, nhưng không nghĩ tới lại dùng trói, dây thô buộc chặt côn ŧᏂịŧ hắn, đau muốn chết.

Thẩm Thuần Dư vẻ mặt ủy khuất, áo khoác ở hắn giữa hai chân, che đi sự xấu hổ của hắn.

Rồi sau đó rửa sạch vết bẩn trên mặt đất, dùng nước gội sạch tóc, quần áo không chỉnh mà rời khỏi phòng thể dục, chạy tới khách sạn.

Hai mắt Thẩm Thuần Dư vẫn sưng sưng, vừa thấy liền biết bị người ta bắt nạt.

Người trước khách sạn thấy cảnh này, liền nhiệt tình hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra. Thẩm Thuần Dư đáp lại với tâm trạng không vui, đôi mắt đẹp tràn đầy oán hận, cũng thuyết phục mọi người rời đi.

Mọi người sợ ảnh hưởng đến ấn tượng của người đẹp với mình, đều dừng miệng, trong lòng lại suy nghĩ, đúng là người đẹp giận dỗi cũng đẹp, đám xấu xí như bọn họ không nhịn được có chút chột dạ.

Thẩm Thuần Dư không ra cửa vào buổi tối, thế là đợi tất cả ngủ say, hắn từ cửa sổ đi ra ngoài, lại chăm trước thời gian đến khách sạn.

Lúc trở về phòng, Thẩm Thuần Dư cởϊ áσ khoác quanh eo ra.

Làn váy hơi mỏng, trong ngoài đều có tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp. Hắn nhìn chính mình trong gương, không thể bình tĩnh, đầu óc giờ đều chỉ nghĩ đến miệng huyệt của Chu Dương. Huyệt kia vừa non vừa mềm, còn chảy nước nữa, côn ŧᏂịŧ hắn cọ xát, sướиɠ đến lên trời.

Cho dù hiện tại không cắm vào, mai mốt cũng sẽ cắm, cắm vào am đạo non mềm của Chu Dương, đem cậu ta cᏂị©Ꮒ đến nát, ra ra vào vào huyệt thịt của Chu Dương, khiến cậu ta ngày ngày đêm đêm đều ngậm chặt côn ŧᏂịŧ của hắn, vì hắn bắn tinh, còn phải mυ"ŧ lấy đầṳ ѵú của Chu Dương, làm hai đầṳ ѵú cậu ta sưng đến khóc chút chít.

Nghĩ tới thôi côn ŧᏂịŧ cũng trướng đau, Thẩm Thuần Dư tắt vòi sen ở trong phòng nhìn dượng vật hắn cương cao, hiển nhiên quên hết mấy chuyện Chu Dương ở trước mặt mọi người mắng hắn yếu đuối, nhịn chốc lát, vẫn là bắt đầu thủ da^ʍ.

Côn ŧᏂịŧ được đến một lát đã thỏa mãn, cũng vì thế mà phình ra, bắt đầu chuẩn bị cho việc bắn tính.

Thẩm Thuần Dư lần đầu tiên thủ, kinh nghiệm không đủ, rất nhanh đã bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ đầu óc, mắt ngựa đột nhiên mở, dòng nước trắng tinh bắn ra, bắn lên cả gương. Nhưng mà côn ŧᏂịŧ vẫn chẳng chịu mềm, tập mãi thành quen thôi, hắn rất tự nhiên mà vào phòng tắm tắm nước lạnh, ngâm cả một đêm, côn ŧᏂịŧ mới miễn cưỡng mà mềm xuống.

Cha mẹ Thẩm muốn nghỉ phép, đặt vé máy bay sớm, trong ấn tượng Thẩm Thuần Dư rất ngoan ngoãn, cũng chưa từng vào phòng Thẩm Thuần Dư, phân phó ít việc xong liền đi. Thẩm Thuần Dư trực tiếp ở cả đêm trong khách sạn, hôm sau Thẩm Thuần Dư lại trả phòng, như không có việc gì mà đi học.

Thẩm Thuần Dư đến phòng học, vẫn như cũ nhìn thấy hình ảnh rất quen thuộc, Chu Dương nằm ngủ trên bàn. Tên này Ngoài ngủ và đánh nhau, chứ thật ra rất chính nghĩa, tôn trọng người lớn, thực sự không có gì khác để nói, cho nên rất ít người quản.

Chu Dương ngủ cũng không thành thật, thường xuyên nói mớ.

“Tuyệt thật —— tuyệt thật ——” hắn tuy cách Chu Dương rất xa, nhưng cũng có thể nghe được lời trong miệng cậu nói, lời này thật quá lộ liễu, mắt thấy Chu Dương đỏ mặt, bộ dáng rất thỏa mãn, có thể đoán được Chu Dương đang bị mộng xuân.

Thẩm Thuần Dư an an tĩnh tĩnh mà lấy sách vở ra. Nhưng trong chốc lát, cũng nghĩ sớm thôi.

“Thuần Dư ——”

“Hả?” Hắn khép sách lại, ngẩng đầu nhìn, trùng hợp Lục Tỉnh đang chờ ở ngoài.

Trong tay Lục Tỉnh xách theo một cái hộp tiện lợi, ý bảo hắn ra nhận. Thẩm Thuần Dư đáy mắt hiện lên chút cảm xúc, có chút lúng túng đi qua.

Lục Tỉnh là lớp trưởng lớp bên, làm người rất tốt lòng tốt dạ, mặt lớn lên cũng rất tuấn tú. Người gặp người quen, quan hệ còn rất tốt. Lục Tỉnh có ý với Thẩm Thuần Dư mọi người đều biết, nhưng Thẩm Thuần Dư lại giống như không biết. Nhưng thật ra, hắn đang giả bộ đó.

Thẩm Thuần Dư ngọt ngào mà cười, từ cửa sổ lấy hộp tiện lợi.

“Cảm ơn nha, em Lục.”

Đối mặt với thiếu nữ xinh đẹp như thế, Lục Tỉnh diều có thể nào không tâm động, hắn không được tự nhiên vuốt tóc, lỗ tai trong ngoài đều đỏ. “Không cần khách sáo.” Về sau thấp giọng nói,

“Nếu Chu Dương lại bắt nạt cậu, cậu có thể nói cho tôi, tôi sẽ giúp cậu.”

Lục Tỉnh chân thành mà tha thiết trong sáng lại sạch sẽ, vành mắt Thẩm Thuần Dư đã đỏ, cảm động đến cực điểm, hắn đã có thể nghĩ đến cảnh Chu Dương bị đánh ngã, hồi lâu mới trả lời, “Được.”

Hình ảnh ôn nhu cỡ nào, đều sẽ bị chuông vào học quấy phá. Lục Tỉnh vội vội vàng vàng trở về phòng học, Thẩm Thuần Dư cũng ngồi xuống vị trí của mình.

Nhưng Thẩm Thuần Dư rất là chột dạ, Thẩm Thuần Dư chú ý tới Chu Dương đã đổi cánh tay ngủ. Tiếng ngáy không lớn, lại có thể biết tằng Chu Dương đã ngủ như chết, bởi vậy liền thả lỏng.

Một ngày mới với tâm tình tràn ngập ý da^ʍ bắt đầu.