Chương 5 Xúi quẩy Chu Dương

Thẩm Thuần Dư cho rằng hôm nay sẽ rất bình thường, nhưng mà mà lại không phải vậy, tất cả đều diễn trong tối. Trên thực tế, ở trong đầu Chu Dương đã đem Thẩm Thuần Dư chém thành nhiều mảnh. Chỉ là đang giả bộ ngủ thôi.

Chu Dương ghé vào trên bàn, nhìn bàn Thẩm Thuần Dư có hộp cơm, nhớ tới lời Lục Tỉnh nói, trong lòng hụt hẫng.

Lão tử bắt nạt hắn hồi nào, còn chưa từng đánh hắn đâu nhá. Tuổi trẻ bồng bột, hơn nữa ngày ở rừng cây nhỏ đó cùng bộ dáng Thẩm Thuần Dư ghét bỏ, Chu Dương đã tích rất nhiều phẫn uất. Chỉ thiếu điều có thêm ngòi nổ, là có thể khiến tất cả nổ mạnh.

Một ngày của Thẩm Thuần Dư rất phong phú, ăn cơm tiện lợi do Lục Tỉnh mua, nhớ tới lời hứa hẹn Lục Tỉnh, hắn quả thực hưng phấn muốn chết. Hừ một tiếng, đi qua bên người Chu Dương.

Trong phòng học chỉ còn lại mình Chu Dương, những người khác đều đã về nhà, Chu Dương há miệng, cảm giác rất khó tả.

Ánh hoàng hôn buổi chiều nhu hòa, mái tóc mềm phản chiếu màu vàng nhạt.

“Thuần Dư ——” Tiếng kêu này quá lớn, làm Chu Dương vốn có chút khốn đốn lập tức lên tinh thần, cậu sửa tư thế nằm, xuyên qua lớp cửa sổ, thấy hai người Lục Tỉnh cùng Thẩm Thuần Dư.

Cách không xa, tuy Chu Dương không có chỗ nào tốt, đôi mắt cực kỳ tinh tường, có thể rõ ràng nhìn thấy Lục Tỉnh mấp máy môi. Đến nỗi nói cái gì, Chu Dương cũng rất rõ. Cậu nhíu mày, nhăn mày lại như muốn kẹp chết ruồi bọ.

“Mẹ nó—— suy nghĩ rác rưởi gì đây, ông đây đánh hắn?”

“Thật không hổ là tên cɧó ©áϊ, nam cũng có thể câu dẫn được.”

Chu Dương cực kỳ tức giận, lúc này cả thất khiếu cũng bắt đầu bốc khói.

Đúng lúc cậu đang mức tức đến hộc máu, một cái thiếu nữ xuất hiện ở cửa. Giáo bá tuy là giáo bá, nhưng lý trí vẫn phải có, cậu cứng ngắc cười, hoàn toàn không có thái độ tức giận, lật mặt cực nhanh, khiến người chẹp miệng.

“Mày sao còn không chịu về nhà, mẹ gọi điện thoại cho tao, hỏi mày đi đâu đấy?”

Chu Dương có chút ngượng ngùng.

“Không, em chỉ là ngủ gật thôi.”

“Bọn họ đang đợi chúng ta về, thời gian cũng không còn sớm.” Xem nhẹ gương mặt kia, còn tưởng rằng thiếu nữ rất chân thành cơ.

Chu Dương có chút xấu hổ.

“Không sao đâu, Chi Chi.” Chu Dương khờ khạo mà cười, cầm lấy cặp sách dưới bàn. Thiếu nữ nhướng mày, kéo lấy ngực cậu nói: “Mày xác định mẹ không mắng đấy chứ?” Chu Dương mặc áo ba lỗ, hai cánh tay trần trụi. Cậu có chút khác người, trời lại lạnh, mà thích vai trần, thân là học sinh mà chẳng ra cái gì cả.

“Hầy, ai sẽ để ý chứ, mẹ sẽ không nói gì đâu.”

Từ Sùng Chi buông tay ra, “Mẹ sẽ không, nhưng mày sẽ bị ba chửi chết.”

Tự biết mình, Chu Dương ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, cùng Từ Sùng Chi trở về nhà.

“Mấy tin đồn bậy bạ đều nói về mày đấy.”

Từ Sùng Chi trong miệng ngậm cây kẹo mυ"ŧ, đọc từng chữ không rõ mà nói, “Lão nương nói với tao mày bắt nạt phụ nữ, anh em bên ngoài chính là không quen nhìn mắt mà đồn. Anh em mày lại nói, bắt nạt phụ nữ không phải đàn ông.”

“Ai bảo nó khi còn nhỏ làm em mất mặt làm chi. Huống hồ ——” Chu Dương líu lưỡi, trong lòng thầm mắng mình ngu, thiếu chút nữa đem việc Thẩm Thuần Dư là nam nôn ra.

“Ông đây nhìn nó không quen mắtn, em chỉ là mắng nó vài câu mà thôi, lại khóc.”

Từ Sùng Chi vỗ vỗ bả vai Chu Dương, tỏ vẻ rất hiểu mà cười.

“Lục Tỉnh cách vách ấy, đừng nhìn nó mặt ngoài khá tốt, ôn tồn lễ độ vậy thôi, chứ thật ra rất tàn nhẫn.”

“Em đúng là không sợ hắn, kẻ hèn dùng kế, có khả năng đánh thắng em sao?” Chu Dương trong giọng nói tràn ngập khinh thường.

“Tên này học qua Tae Kwon Do, rất lợi hại.”

Chu Dương nghi hoặc, hỏi lại Từ Sùng Chi: “Sao chị biết?”

“Ai yô —— đừng hỏi, hỏi cũng không biết. Dù sao lão nương biết nhiều chuyện lắm.”

Chu Dương đem cánh tay đặt trên vai Từ Sùng Chi, cười đến khoái chí. Không cần nhìn Từ Sùng Chi là nữ, nhưng thật ra cũng cao chẳng kém Chu Dương bao nhiêu. Bộ dáng là nữ, hình thể là nam, Từ Sùng Chi cảm thấy dáng người như vậy khá tốt, rất đẹp, đúng là cực phẩm nhân gian.

Từ đây đến nhà cũng chỉ mất 100 mét, Chu Dương xa xa liền thấy mẹ Chu ba Từ. Hai người tay cầm gậy bóng chày, bộ dáng rất hùng hổ.

“Mẹ nó, chị chỉ nói có mẹ thôi giờ sao lại thêm ba rồi.” Chu Dương thấy thế liền muốn chạy, trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng.

Từ Sùng Chi nhún nhún vai, đứng qua một bên hóng kịch.

“Ông đây nghe nói, lần thi này mày được 0 điểm, còn mẹ nó bắt nạt cô nương Thẩm gia, tên nhãi con nhà mày, còn có mặt mũi quay về sao? Không làm thất vọng ba mẹ mày sao?” Ba Từ bộ mặt dữ tợn, lớn giọng gào thét, cả phố cũng có thể nghe được.

Ba Từ mẹ Chu đuổi theo Chu Dương đã lâu, bị trở về xin tha vẫn bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Từ Sùng Chi thấy cảnh này quá mức buồn cười, nhịn không được nhếch miệng.

Việc này là cô nói, đừng hỏi nhiều như vậy, hỏi chính là vì muốn tốt cho nó.

【 tác giả có lời nói: 】

Nữ trang côn ŧᏂịŧ lớn công X khỏe mạnh song tính thụ, nghĩ lại liền thấy kí©h thí©ɧ quá đi à.