Chương 10: Người phụ nữ

Nơi Đàm Kha và Đàm Đình ở là một căn nhà hai tầng, trước nhà có khoảng sân rộng, người dân ở đây rất thích trồng một ít hoa và cây ở ngoài đó.

Nhưng căn nhà của họ lại trống không, ở góc Tây Nam có rất nhiều đồ đạc bị vứt lung tung, còn có một chiếc Minibus cũ đã hỏng, đều do người chủ trước để lại.

Đàm Đình không quan tâm đến những thứ đó, nên cũng không thèm dọn dẹp.

Dù sao bọn họ cũng sẽ không ở lại đây quá lâu, đối với anh mà nói, đây chỉ là nơi ở tạm thời mà thôi.

Ngôi nhà hướng về phía Bắc, không đối diện với mặt trời nên rất mát mẻ.

Lúc này đã là giữa trưa, trên đường hầu như không có người, ngoại trừ cái bóng nhỏ chạy chậm từng bước kia.

Đàm Kha vừa chạy vừa thở hổn hển, nhưng vừa bước vào sân, chưa kịp đi tới cửa đã bị một… âm thanh kỳ lạ làm cho vấp ngã.

Đối với cô lúc đó, âm thanh này quả thực rất kỳ lạ.

Gió nóng thổi tung tấm rèm cửa làm bằng giấy gói kẹo, phát ra âm thanh xào xạc.

Đàm Kha nín thở trong vô thức, cô đặt cặp sách xuống, cẩn thận mở rèm cửa ra.

Sau khi vào cửa, âm thanh kia càng trở nên rõ ràng hơn.

Cô cũng nhận ra âm thanh kỳ lạ đó là do một người phụ nữ phát ra.

Tấm rèm cửa phía sau vẫn đang đung đưa, tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ hòa lẫn với tiếng xào xạc.

Vừa đau đớn vừa thống khoái.

Đàm Kha nhận ra cô ta và Đàm Đình đang làm chuyện gì.

Cô học ở một ngôi trường có chất lượng giảng dạy không phải quá tốt, trong trường có rất nhiều học sinh hư, đặc biệt là những cậu bé đó, sau giờ học, chúng thích tụ tập với nhau, năm sáu cái đầu chụm lại, chen chúc nhìn vào chiếc điện thoại di động ở giữa.

Các bạn gái không to gan như các bạn trai, nhưng mưa dầm thấm lâu, đôi khi cũng sẽ bàn luận về chuyện đó.

Hầu hết đều tò mò, cũng có một số bạn biết nhiều hơn và có nhiều kinh nghiệm hơn nên muốn thể hiện trước mặt bạn bè.

Đàm Kha nói rất ít, dường như chỉ có thể nghe được tiếng rêи ɾỉ của người kia.

Giống như bây giờ…

Cô cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của người đó.

Họ đang ở trong phòng khách, chỉ cách Đàm Kha đang đứng ở cửa có vài bước chân.

Đàm Kha đứng trước cửa không dám cử động, mồ hôi trên trán chảy xuống làm ướt đẫm tóc mái của cô.

Sau đó cô nghe thấy tiếng da thịt đang va đập vào nhau.

"Một…"

"Hai…"

"Ba…"

——

Người phụ nữ đang đếm.