Chương 19: Phải về nhà trước mười giờ tối

"Họ đều là bạn cùng lớp?"

"Không phải, có vài người con không quen, là bạn của bọn họ."

Đàm Kha nín thở cho đến khi Đàm Đình dừng hỏi, cô mới dám từ từ thở ra. Chờ đến khi nhận ra điều đó, không biết nước mắt của cô đã ngừng rơi từ bao giờ.

Cô không muốn buông tay.

Cô vòng tay ôm lấy Đàm Đình, những ngón tay của cô bấu chặt vào lưng anh.

Đột nhiên, điện thoại trong phòng reo lên.

Đàm Đình kéo cô ra rồi xoay người nghe điện thoại.

Đàm Kha mất mát đứng tại chỗ, lại một lần nữa cô nhận ra rằng sức mạnh của mình thực sự quá nhỏ bé trước Đàm Đình.

Cuộc gọi từ quầy lễ tân để xác nhận xem họ có muốn trả phòng muộn hay không, vì khoảng một tiếng nữa là đến thời gian trả phòng theo quy định rồi.

Đàm Đình nói không cần rồi cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, anh quay lại nhìn Đàm Kha đang đứng ở đó.

Cô vẫn đang khỏa thân, mái tóc ướt đẫm khi anh vừa vào đã khô sau ngần ấy thời gian.

Rõ ràng, trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ phải quỳ lâu như vậy, cho dù sàn khách sạn có trải thảm thì hai bên đầu gối của cô vẫn bị đỏ lên.

Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy vài sợi lông nhung từ tấm thảm dính trên đó.

Có một số vấn đề anh không cần hỏi lại, cơ thể cô đã đưa ra đáp án.

Đàm Kha mất tự nhiên cúi đầu, ánh mắt Đàm Đình nhìn cô như đang dò xét, nhưng cũng như đang nhìn vào nội tâm của cô, nhìn thấy khát vọng mà cô dành cho anh.

"Mặc quần áo vào rồi đi thôi." Đàm Đình nói.

Nói xong, anh châm một điếu thuốc khác rồi đi đến bên cửa sổ, khi cửa sổ mở ra, tiếng động từ bên đường lập tức truyền đến.

Đàm Kha lặng lẽ nhìn Đàm Đình từ phía sau, cô nhìn tấm lưng rộng lớn và làn khói mờ ảo kia, cứ nhìn như vậy một lúc lâu, Đàm Kha mới cúi xuống, nhặt chiếc váy trong góc lên và mặc vào.

Đây là một chiếc váy bó sát, ôm đến mức có thể nhìn thấy núʍ ѵú và hình dáng tròn trịa của bầu ngực.

Lúc mặc cái váy này, cô dùng miếng dán ngực nhưng qua một đêm, cô lại vừa mới tắm nên không biết đã làm rơi chúng ở đâu rồi.

Cô có chút xấu hổ, đành phải dùng tóc che lại.

Che như vậy thì sau lưng lại bị lộ ra ngoài, lúc nãy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà cô cũng không có ngại ngùng như bây giờ, không nghĩ tới vừa mặc quần áo che người lại thì cảm giác xấu hổ lại ập tới.

Đàm Đình hút xong điếu thuốc, quay người lại thì nhìn thấy dáng vẻ rụt người bất an của Đàm Kha.

Anh tiến lại gần hai bước, vén tóc trước ngực cô sang một bên, quả nhiên nhìn thấy núʍ ѵú hiện rõ sau lớp váy.

"Hôm qua con đi ra ngoài như thế này à?"

Đàm Kha ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, tim đập thình thịch.

"Con xài miếng dán ngực." Cô cố gắng giải thích, nhưng đối mặt với tình huống như lúc này, lời nói của cô không có sức thuyết phục chút nào.

Đàm Đình không lên tiếng.

Đàm Kha cúi đầu, nhưng cô có thể cảm nhận được Đàm Đình đang nhìn mình.

"..."

Lẽ ra cô nên nói thêm gì đó.

Cô có chút sợ anh lại phạt mình quỳ nữa.

Nhưng cô… nên nói gì đây?

"Không được phép mặc loại váy này nữa."

Đàm Đình lên tiếng thay cô.

"Kể từ hôm nay, con phải về nhà trước mười giờ tối."