Chương 23: Ướt

Động tác của Đàm Đình rất chậm, phải một lúc sau anh mới phản ứng lại. Bàn tay nắm lấy đầu gối cô siết chặt, tay còn lại hướng về vết bầm tím nặng nhất trên chân cô, bao phủ bằng toàn bộ lòng bàn tay.

Đàm Kha rầm rì một tiếng, cảm thấy đau đớn.

Đau lắm nhưng lại không hét lên.

Tiếng nỉ non như bị mắc kẹt trong cổ họng, chỉ nức nở một tiếng.

Cả hai cha con đều không nói lời nào.

Một người vẻ mặt u ám, còn người kia thì cắn môi run rẩy.

Nhưng cô không thể lùi lại, Đàm Đình giữ cô rất chặt, chỉ cần cô hơi phản ứng một chút là anh sẽ kéo cô về phía trước, không những không thể trốn thoát mà còn bị kéo lại gần anh hơn.

Làm như vậy mấy lần, Đàm Kha liền nhịn không được.

Cô run rẩy nói với anh: "Ba… đau quá..."

Đau, nhưng tại sao nơi giữa hai chân lại ướt như vậy?

Khi cô cảm thấy đau, tiểu huyệt giữa hai chân cũng co rút lại.

Đau đến mức cô không thể chịu đựng được, tiểu huyệt cũng siết chặt đến mức chịu không nổi.

Cô cảm thấy qυầи ɭóŧ của mình đã ướt đẫm, chất liệu lại quá mỏng, khi ướt còn dính chặt vào khe hở âʍ đa͙σ khiến cô rất khó chịu.

Nhưng, cô không thể nói những chuyện này được.

Đàm Kha há miệng thở hổn hển, rõ ràng chỉ là bôi thuốc, bôi thuốc thôi.

Nhưng chưa kịp xoa xong một bên, người cô đã đổ rất nhiều mồ hôi.

Khi gió bên ngoài thổi vào, người như đang ở trên mây - Đàm Kha, cảm thấy chóng mặt.

Vốn dĩ cô còn đang nghiêng người về phía trước.

Nhưng dần dần, cô không thể chịu đựng được nữa.

Càng ngày cơ thể càng ngả về phía sau, cuối cùng hai cánh tay gầy guộc phải đỡ ở phía sau lưng.

Cô mở rộng cơ thể, hai chân co lại và thả lỏng theo động tác của Đàm Đình, kéo theo sự co rút trong huyệt thịt, khiến cô cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ vừa đau đớn vừa sung sướиɠ.

Sự chú ý của Đàm Kha không còn đặt ở đầu gối nữa.

Giống như bị thôi miên, nhưng cũng tựa như đang nửa tỉnh nửa mê.

Cô mơ hồ nghe thấy ba mình hỏi: "Đau bao nhiêu?"

Đau bao nhiêu?

So với đau đớn thì càng giống như dễ chịu hơn.

Tất nhiên là cô không dám nói ra.

Cô không trả lời, lại nhận lấy sự đối xử mạnh bạo hơn của anh.

"Ô…"

Một tiếng rên đứt quãng thoát ra khỏi miệng cô.

"Nó hơi đau…"

Anh không thích cô không trả lời.

Cô phải nhớ kỹ.

Giọng cô đứt quãng, cuối cùng thay đổi hoàn toàn, trở nên run rẩy và thở hổn hển liên tục.

Khi cơ thể siết chặt, một dòng chất lỏng nóng hổi từ sâu trong cơ thể trào ra, trong nháy mắt thấm qua qυầи ɭóŧ của cô.

Phản ứng tự nhiên của cơ thể khiến cô không thể cưỡng lại được chứ đừng nói đến việc phản kháng.

Toàn thân cô đều căng thẳng, cẳng chân và mu bàn chân duỗi thẳng lên, giống như một cây cung bị kéo căng vậy.Một cây cung bị anh khống chế.