Chương 22: Bôi thuốc

Nhưng dù mỏng đến đâu, anh cũng không nghĩ đến chỉ quỳ chưa đầy một tiếng mà đã thành như thế này.

Nếu thực sự muốn…

Đàm Đình không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Anh không nói gì nhưng cơ thể lại rất thành thật.

"Sao không nói sớm?" Đàm Đình hỏi.

"..." Cô không có cơ hội.

Đàm Kha che mắt lại, cảm giác được bàn tay đặt trên cẳng chân mình hơi siết chặt.

Nhưng chẳng bao lâu, sức lực trên chân đã thả lỏng, tay anh cũng rời khỏi chân cô.

"Trở về phòng ngủ của con đi, để ba đi lấy rượu thuốc."

Khi Đàm Kha trở về phòng, Đàm Đình đã thay quần áo.

Bên trên là áo phông đen, bên dưới là quần đùi màu nâu.

Đàm Kha ngồi ở mép giường, hai chân hơi cong để đỡ đầu gối.

Cửa sổ trong phòng mở toang, gió đêm thổi vào hai con người đang có nỗi niềm riêng.

Thật ra Đàm Đình thấy vết thương này hai ngày nữa sẽ tự khỏi, không xử lý cũng không sao.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt còn đỏ hoe của Đàm Kha, nhớ lại bộ dạng đáng thương ngày hôm qua của cô, trái tim sắt đá của anh chợt mềm nhũn.

Anh định sẽ tốc chiến tốc thắng.

Người đàn ông ngồi xuống mép giường, lúc ở trong phòng khách cũng không có cảm giác gì, nhưng khi bước vào phòng cô, dựa gần như vậy, mùi hương trên người cô lại chui vào mũi.

Nó không nồng nặc như nước hoa mà nhẹ nhàng như sữa tắm, nhưng cũng giống như mùi hương cơ thể của Đàm Kha.

Đàm Đình nhớ tới những lời mà Hồng Tân nói, có lẽ anh thật sự nên suy nghĩ kỹ lại.

Trong không khí có một loại ẩm ướt khó hiểu, cái ẩm ướt đó trộn lẫn với mùi hương trên người Đàm Kha, còn rung động lòng người hơn cả rượu bia hay thuốc lá.

Tâm tư Đàm Đình hỗn loạn, anh giả vờ bình tĩnh mở nắp chai rượu thuốc.

Chất lỏng màu đỏ tươi đổ vào lòng bàn tay, mùi hăng của thuốc đông y như thể đang nhắc nhở anh…

Hãy tỉnh táo và đừng bị quyến rũ bởi những ham muốn không nên có đó.

Anh xoa hai tay lại với nhau để rượu thuốc thấm đều vào lòng bàn tay và các ngón tay.

Trừ mùi hương ra thì màu sắc của loại thuốc này rất đẹp, khi ở trong lọ sẽ đậm hơn một chút, còn khi đổ vào lòng bàn tay và xoa lên da thì nhạt màu hơn, giống như một nụ hoa còn non.

Xoa một hồi, lòng bàn tay anh đã nóng lên. Đàm Kha đang đợi bên cạnh, cô gác cẳng chân lên đùi anh, làn da lạnh lẽo kề sát vào anh.

Một lạnh một nóng, không những không trung hòa mà còn sinh ra phản ứng hóa học mãnh liệt hơn.

Đàm Đình mím chặt môi, không để lộ bất cứ điều gì, anh nắm lấy đầu gối của Đàm Kha.

Sự nhạy cảm này không phải ai cũng có thể gặp được.

Vừa chạm vào, anh lập tức cảm nhận được cơ thể cô căng chặt. Sau đó mới từ từ thả lỏng, như thể cô cho phép anh muốn làm gì thì làm.