Chương 25: Muốn xoa xoa với nhau không?

Bây giờ, tất cả sự dịu dàng đó đều bị che lấp bởi không khí ái muội.

Đôi mắt Đàm Kha ươn ướt, dường như đã khóc, nhưng cũng không hẳn.

Có thêm vài phần quyến rũ, vài phần thỏa mãn, môi cô hơi hé mở, thở hổn hển, giống như đang câu dẫn anh, mê hoặc anh.

Dươиɠ ѵậŧ của anh cứng đến phát đau, toàn bộ vùng bụng dưới căng chặt.

Bàn tay nắm lấy cổ chân cô siết chặt, bóp thật mạnh, để lại một dấu tay đỏ chót, như thể vật phẩm đã bị chủ nhân đánh dấu chủ quyền.

Đàm Kha cụp mắt xuống, tầm mắt cô rơi vào chỗ dựng lên của anh.

Phản ứng của Đàm Đình đã khiến cô hưng phấn đến cực điểm, cô không thể giả vờ nổi nữa.

"Ba…"

Cô kêu lên khe khẽ, cơ thể lại dựa sát người anh hơn.

Một chân của cô bị Đàm Đình giữ chặt, chân còn lại từ từ duỗi ra, ngón chân cong lên, chạm vào nơi cô không nên chạm vào nhất.

"Ướt…"

Cô lẩm bẩm.

Nói về bản thân, cũng là nói về anh.

Nhìn thấy vệt nước rất nhạt trên chiếc quần thể thao màu nâu, dịch cơ thể thấm ra ngoài, xuyên qua chất liệu của chiếc quần thể thao để lộ ra bộ phận thả rông bên trong.

Bên trong anh trống rỗng, không mặc qυầи ɭóŧ.

Đàm Kha không nhịn được thở dốc, cô nhịn không nổi nữa.

Chó con có trí nhớ không tốt, đừng nói đến việc đợi đến khi tung tăng nhảy nhót, ngay cả bây giờ, dù "người đầy vết bầm tím" nhưng chó con vẫn không thể nhịn được muốn tới gần chủ nhân, tới gần anh, lấy lòng anh.

Anh chưa bao giờ cho cô cơ hội.

Cho đến ngày hôm nay…

Lòng bàn chân mềm mại cọ sát vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người đàn ông.

Từ qυყ đầυ đến thân gậy, giống như đang điêu khắc hoặc vẽ lại, miêu tả hình dáng của nó một cách tinh tế.

"Muốn xoa xoa với nhau không?"

Rượu thuốc làm cho làn da của cô rất ẩm ướt.

Không chỉ đầu gối bị thương mà không biết từ khi nào, rượu thuốc đã lan đến bắp chân, mắt cá chân, thậm chí cả ngón chân của cô.

Cơ thể của cô gái vốn đã mềm mại và mịn màng, sau khi ngâm mình trong loại rượu thuốc này, trông càng da^ʍ mỹ và khêu gợi hơn.

Mùi thuốc đông y lan tỏa khắp phòng, lúc đầu không quá nồng nặc, vị đăng đắng làm tê liệt thần kinh của con người, khiến du͙© vọиɠ càng mạnh mẽ hơn.

Anh đã hỏi cô.

Hỏi cô xem có biết cái gì nên làm và không nên làm không.

Đêm đó cô dùng sự im lặng để thay cho câu trả lời.

Bây giờ cuối cùng anh cũng đã biết im lặng chính là sự phản kháng của cô.