Chương 40: Cố Hàn Đình Trúng Độc Vì Cô

Cố Hàn Đình cũng không cam tâm yếu thế, trả lại anh ấy một quyền, không vui nói: “Nếu không có cách nào thay đổi biện pháp này, anh chịu tiếp nhận đi! Đau cũng phải nhịn xuống!”

“Tôi nhất định sẽ thay đổi, cũng may Tâm Tâm đã không còn yêu anh nữa!” Đây là điều duy nhất khiến Lục Tử Khiêm vui mừng.

“Vậy thì có sao, coi như không yêu tôi, ở trên giường vẫn…”

“Cố Hàn Đình, dùng những chữ nhục nhã đó cho tôi, anh thoải mái hơn chút nào chăng? Không phải làm như vậy anh mới hài lòng chứ? Sao anh không một dao gϊếŧ chết tôi đi?” Nhan Mộc Tâm tức giận tố cáo.

Người đàn ông không nói gì, Lục Tử Khiêm nhỏ giọng gọi: “Tâm Tâm, anh…”

“Cố Hàn Đình, Lục Tử Khiêm, tôi không phải hàng hóa, các người không có tư cách tự ý chọn lựa thay tôi, ở trong mắt tôi, các người đều không đáng để phó thác cả đời, một người độc ác vô cùng, một người nói không giữ lời, hôm nay lại vì tôi mà đánh nhau, tỏ vẻ thâm tình, buồn cười!” Cô trào phúng.

“Em vẫn còn trách anh?”

“Tôi không nên trách anh sao? Có lúc tôi đã nghĩ, nếu lúc đầu không phải anh đột nhiên bỏ đi, liệu tôi có… Anh nói xem, liệu Cố Hàn Đình có xuất hiện hay không? Những chuyện này liệu có xảy ra?” Nhan Mộc Tâm nhìn chằm chằm Lục Tử Khiêm, thấp giọng nói.

Người không thể chỉ chìm đắm trong quá khứ, nhưng một khi rơi vào trầm tư, liền… cuối cùng vẫn chỉ là do bất đắc dĩ!

“Ha, vậy lại là do tôi trễ nải cô? Nhan Mộc Tâm, đừng nói bản thân đáng thương như vậy, ban đầu là cô leo lên giường tôi, nếu không phải cô, tôi…”

“Không phải tôi đang bị trừng phạt sao? Chưa đủ?” Nhan Mộc Tâm cắt đứt lời anh, nhướng mi hỏi ngược lại!

Trong nhất thời, Cố Hàn Đình không cách nào phản bác!

“Cố Hàn Đình, thuốc tôi thử rồi, nếu không còn chuyện gì khác, cố gắng đừng có quấy rầy tôi, tôi thực sự không hi vọng mình lại bị thương vì anh nữa, tôi sẽ thấy rất dơ! Anh cũng không đáng!” Nhan Mộc Tâm đứng dậy ra cửa Lục Tử Khiêm theo sát phía sau.

Đi được mất bước, cô xoay người lại, nói với Lục Tử Khiêm: “Có thể không đi theo tôi không?”

“Tâm Tâm, hãy làm bạn gái anh!”

Nhan Mộc Tâm nhịn không được bật cười: “Tôi là tình nhân của Cố Hàn Đình, làm bạn gái anh?”

“Đừng nói bản thân như vậy, em biết, anh không quan tâm chuyện này!”

Nhan Mộc Tâm nghe được lời anh ấy, không nhịn được lại gần, thấp giọng: “Lục Tử Khiêm, anh không nợ tôi, không cần thiết tỏ ra hèn mọn, anh không quan tâm, nhưng tôi quan tâm, ý anh là, tôi sẽ ở cùng hai người đàn ông một lúc? Trong mắt anh, tôi là thứ gì?”

“Anh… em biết anh không hề có ý này!” Lục Tử Khiêm nhỏ giọng giải thích.

Vừa lúc Cố Hàn Đình đi tới, cô thuận thế nhón chân lên, dán vào bên tai Lục Tử Khiêm, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không thể trở về như trước được nữa, tôi không còn là cô gái trước kia trong lòng anh nữa rồi, cả người tôi sớm đã nhơ nhuốc, bẩn thỉu không chịu được, không đáng cho anh trả giá nhiều như vậy!”

“Anh nguyện ý!” Bàn tay anh ấy thuận thế nắm lấy eo cô, khoảng cách giữa hai người được kéo lại!

Bọn họ… Cố Hàn Đình làm như không thấy, chân không dừng bước vụt qua người họ!

Nhan Mộc Tâm đẩy Lục Tử Khiêm ra, một lần nữa lắc đầu cự tuyệt: “Nhưng tôi không muốn!”

“Em vẫn còn thích Cố Hàn Đình?”

Chọc đúng chỗ đau!

Anh ấy chờ câu trả lời của cô, nhưng không có, Lục Tử Khiêm như đã hiểu tất cả, khổ sở gật đầu: “Em không lừa được bản thân, người em yêu cuối cùng vẫn là anh ta!”

“Tôi chỉ muốn yên bình sống qua hai năm, tương lai nói sau!” Cô nhấc bước chân, quay người rời đi.