Chương 10: Tiếp tục gặp phải một con hươu

Nhưng dù vậy, trong năm ô vuông, một ô vuông để thịt hươu*15, một ô vuông để thịt thỏ*2, một ô vuông để mảnh lông thỏ*2, một ô vuông để chân thỏ*1, một ô vuông để nhung hươu*1, vì ba lô của cô đã chứa đầy, nên khi còn một miếng da hươu cuối cùng, Lăng Tô đành phải cầm nó trong tay.

Giấc mộng Nam Kha: Chủ phòng giỏi thật, trước đây chủ phòng từng chơi game chiến đấu rồi à?

Lăng Tô tình cờ nhìn thấy bình luận này, cô trả lời nói: "Ừ, trước đây tôi từng chơi game Thời gian chiến đấu, được nằm trong top 100 của cả tinh tế.”

Thời gian chiến đấu là một game mạo hiểm và chiến đấu, nó nổi tiếng với độ khó cao, những ai có thể chơi đến top 100 đều là người chơi game giỏi.

Giấc mộng Nam Kha: Thào nào động tác của cô gọn gàng như vậy, phản ứng rất nhanh, chỉ có chiến binh cận chiến mới làm được như này.

Lăng Tô không nói gì, thật ra trong tất cả các game cô đều dùng cách đánh xa, cô không giỏi đánh cận chiến, nhưng vẫn đủ trình độ để gϊếŧ một con hươu.

Lăng Tô vừa tiếp tục quan sát bình luận, vừa tiếp tục tìm kiếm dấu vết của động vật, cô còn phải chú ý để bản thân không đi sâu vào trong rừng cây, đây là chuyện bình thường, ở sâu trong rừng có rất nhiều nguy hiểm, vũ khí bây giờ của cô chỉ có một cây thương, rồi ràng là không thích hợp.

Có lẽ bởi vì cô vừa gϊếŧ chết một con hươu, nên lúc này độ nổi tiếng trong phòng phát sóng trực tiếp của cô cao hơn một chút so với mấy chục người lúc nãy, người xem trực tiếp đã lên đến hai trăm người, có không ít người mới vào xem bình luận.

Thành Tâm Thành Ý: Thịt hươu có giá bao nhiêu nhỉ, thịt thỏ có giá là 5 đồng vàng một miếng đúng không? Vậy thịt hươu chắc đắt hơn nhiều so với thịt thỏ, bé Thư lần này kiếm được nhiều rồi.

Kiều Diễm: Gϊếŧ một con hươu được nhiều tiền quá.

Cá voi hướng biển: Đúng vậy, dù chỉ tính mỗi miếng được 5 đồng vàng, thì đã có 75 đồng vàng, số tiền thu được còn nhiều hơn hai lần chặt cây.

Nghiễn Thanh: Nếu chỉ gϊếŧ mỗi hươu, chẳng phải sẽ kiếm được rất nhiều tiền trong vòng một ngày à!

Lăng Tô nhìn bình luận, cô không nhịn được bật cười lắc đầu: "Làm sao có thể dễ dàng gặp được hươu như thế, lần này tôi có thể gặp một con đã là may mắn rồi.”

"Hơn nữa một trăm đồng vàng trông có vẻ nhiều, nhưng sau khi mua cung tên thì tôi cũng không còn bao nhiêu tiền.” Lăng Tô vẫn đang muốn mua vũ khí tầm xa, với tư cách là một người chơi chuyên nghiệp vũ khí tầm xa, thì cô có thể khống chế hoàn cảnh, không dễ chết khi ở một khoảng cách xa, mục tiêu đầu tiên của cô là có thể mua được cung tên.

Nhưng không lâu sau khi cô nói xong, cô rẽ sang đường khác, thì lại gặp phải một con hươu.

Thành Tâm Thành Ý: WTF! Chủ phòng đỉnh vậy…!

Phần bình luận điên cuồng xuất hiện từ "WTF”, mức độ phổ biến ngay lập tức vượt qua 500.

Kiều Diễm: Tặng pháo hoa*1

Thành Tâm Thành Ý: Tặng phi thuyền vũ trụ*1

Không chỉ bình luận nhiều, mọi người cũng tặng rất nhiều quà.

Lăng Tô không có thời gian để cảm ơn những món quà người xem tặng, bởi vì cô cũng đang ở trong trạng thái ngạc nhiên.

Thế nào gọi là nói một cái xuất hiện ngay, thế nào được gọi là người may mắn!

Nhưng cô chỉ ngạc nhiên trong một thời gian ngắn, từ trước đến giờ cô vẫn luôn gặp may mắn, lúc cô chơi game chung với A Vân, đối phương đã nói bên tai cô từ "Ông trời không công bằng” hơn một trăm lần.

Chỉ là điều làm Lăng Tô ngạc nhiên hơn khi cô vừa nói xong câu "Hươu không dễ gặp như vậy”, thì trong nháy mắt đã xuất hiện một con.

"Có ai vừa nãy không nhìn thấy rõ tôi gϊếŧ con hươu như thế nào không, bây giờ để tôi làm lại cho mọi người xem.” Đôi mắt Lăng Tô cong lên, cô cười híp mắt nói.

Nói xong câu này thì cô lại làm hành động như lúc nãy, nó giống như đang chiếu lại đoạn hành động vừa nãy.

Số vật phẩm có tiếp tục thu được, miếng thịt hươu*15 và một chiếc nhung hươu.

"Đáng tiếc lần này không được miếng da hươu nữa.” Lăng Tô lắc đầu, cô trả lời bình luận: “Mọi người học được cách săn này chưa?”

Phú Quý Nhi: Cô còn ghét bộ bản thân chưa đủ may mắn à! Đúng là người may mắn độc ác!

Thành Tâm Thành Ý: Não tôi nói nó học được rồi nhưng bàn tay lại nói nó chưa học được, đợi đã, chúng tôi học cái này để làm gì?

Lăng Tô mỉm cười nói: “Sau khi đợt thử nghiệm beta nội bộ này kết thúc, mọi người có thể chơi được game này.”

"Cảm ơn các đại gia đã tặng quà, cảm ơn mọi người đã bỏ nhiều ra để mua quà cho tôi.” Quà sẽ hiện ở trên màn hình lâu hơn một chút, còn có thể tự kiểm tra, bây giờ cô mới nhận ra trước đó đã có người tặng quà cho cô.

Sau khi cảm ơn mọi người tặng quà, Lăng Tô hơi đau đầu khi nhìn vật phẩm dưới đất: “Chết rồi, ba lô tôi đã đầy từ lúc nãy.”

Nếu như những chủ phòng phát sóng trực tiếp khác thấy cô đau đầu vì việc này, có lẽ họ đã hét lên: Đau đầu trong sự hạnh phúc như vậy, tại sao không để họ đau đầu cho!

Lăng Tô cho hết thịt động vật vào trong ba lô, cô lấy hết da hươu và lông thỏ ra cầm ở trên tay, trước khi đi săn cô đã chuẩn bị dùng cả ngày hôm nay để đi săn, nhưng cô không ngờ mới chưa được hai tiếng, ba lô của cô đã đầy.