Chương 12: Mở khóa kiến trúc

Sau những thao tác này, Lăng Tô chỉ còn lại khoảng 480 đồng vàng.

Sự phồn vinh trong lãnh thổ của cô bây giờ đang ở cấp một, trước khi nâng cấp cô chỉ có một ngôi nhà dân cư, một kiến trúc cơ bản, về phần công trình như đất nông nghiệp, người chơi cần phải tự phát triển nó, hơn nữa giới hạn của nó trong cấp một là chỉ được một miếng đất.

Nói cách khác, trong game này cũng có những công trình như trồng rừng, trồng thực vật, thậm chí là các công trình về ao hồ, nhưng nếu ở trong giai đoạn đầu mà Lăng Tô phải tự mình làm hết các việc này, thứ nhất nó lãng phí thể lực, thứ hai nó lãng phí thời gian, nó không có hiệu quả trong việc kiếm tiền.

Còn không bằng cô đi xem những kiến trúc có thể mở khóa bên trong đại sảnh nhận nhiệm vụ.

Ban đầu Lăng Tô đã có một ngôi nhà dân cư, đó chính là ngôi nhà tranh của cô, nói cách khác, cô có thể mở khóa một kiến trúc cơ bản.

Cô kiểm tra và phát hiện ra, phải mất 1000 đồng vàng để mở khóa một ngôi nhà dân cư, trong khi các kiến trúc cơ bản như "Quán cơm” "Quán Trà” "Tiệm thợ rèn” "Hiệu thuốc” thì phải mất 2500 đồng vàng.

Ồ, tạm biệt.

Lăng Tô không chút do dự rời khỏi phần “Mở khóa kiến trúc” trong đại sảnh nhận nhiệm vụ, nói đùa chứ, buổi sáng hôm nay do may mắn, cô mới kiếm được hơn 700 đồng vàng, kể cả tính mỗi ngày cô đều may mắn như vậy, thì cũng phải mất ba đến năm ngày mới mở khóa được những kiến trúc đó.

"Thôi, tôi tiếp tục đi săn.” Lăng Tô vừa nói vừa mỉm cười nhìn bình luận.

Thành Tâm Thành Ý: Tại sao tôi nhìn nụ cười của bé Thư có chút buồn (cười)

Phú Quý Nhi: Game [Ốc Đảo] quá khó, ngay cả người may mắn cũng phải thở dài!

"Cuộc sống không dễ dàng, Lâm Thư thở dài.” Lăng Tô thở dài, cô lại cười nói: “Nhưng đây là cách duy nhất để game trở lên khó, nếu game quá đơn giản, làm sao người chơi có thể chơi đến nửa năm, chơi được nửa tháng thì mọi người đã bỏ ngay.”

"Hơn nữa…”

Lăng Tô hơi kiêu ngạo nói: “Nếu tôi đã cảm thấy nó khó, thì người chơi khác càng cảm thấy nó khó.”

Mưa Đạn: Người may mắn đừng nói nữa, hóa ra chúng tôi không xứng để an ủi cô.

Trước khi đi săn, Lăng Tô còn bỏ ra 100 đồng vàng, mua một quyển [Bách khoa toàn thư khoa toàn thư về thực vật], việc thu thập thực vật dễ hơn khai thác khoáng sản, nó không cần dụng cụ nào cả, cô cũng có thể gặp chúng trên đường mình đi săn.

Sau khi cất những thứ còn sót lại trong chiếc ba lô lúc trước vào ngôi nhà tranh, Lăng Tô cầm vũ khí mới và đeo ba lô mới của mình, rồi đi vào khu rừng rậm để tiếp tục đi săn.

Thành Tâm Thành Ý: Nhanh như vậy cô đã đi ra ngoài, cô không nghỉ ngơi một chút à?

Tang Lạc: Đúng vậy, tuy nói đây là game, nhưng loại game thực tế ảo này, sẽ làm người chơi thực sự cảm thấy mệt mỏi như bên ngoài mà? Tôi nhìn thấy chủ phòng bên cạnh mệt đến mức nghỉ ngơi nửa tiếng và nấu một bữa ăn thịnh soạn.

Lăng Tô tổng cộng chỉ mất chưa đầy mười phút để bán vật phẩm và mua vật phẩm mới ở bên trong đại sảnh nhận nhiệm vụ, đừng nhìn cô luôn tính toán như thế, nhưng thực ra trong lòng cô đã biết rõ bản thân mình muốn gì, mục tiêu của mình là gì, vì thế nên khi chơi game, tốc độ phân tích của cô rất nhanh.

Nhưng từ những bình luận này, có vẻ như người xem cảm thấy cô trực tiếp đưa ra lựa chọn mà không cần suy nghĩ.

Lăng Tô giải thích nói: “Thể lực có thể chậm rồi hồi phục trong lúc đi săn, về đồ ăn thì tôi đã mua bánh mì trong đại sảnh nhận nhiệm vụ, mệt thì cũng không mệt lắm, chơi game vui như vậy, làm sao tôi có thể mệt được?”

Phải biết rằng ngoài sự may mắn khi chơi game, thì cô còn một từ "Gan”, nếu không thì làm sao cô có thể hoàn thành bộ sưu tập và thành tích trong các game khác nhau.

Chơi game thì phải chơi đầy đủ, nếu không chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Lăng Tô sẽ làm cô khó chịu bắt buộc phải làm hết.

"Hơn nữa tôi đã quen với những dạng game như này, dù sao thì tôi cũng phải kiếm tiền.” Lăng Tô giải thích lại một lần nữa, giọng nói của cô rất bình tĩnh, những từ cô nói đúng là sự thật.

Thành Tâm Thành Ý: Tặng phi thuyền vũ trụ*1

Thành Tâm Thành Ý: Tốt nhất thì cô vẫn lên nghỉ ngơi nhiều hơn.

"Cảm ơn bạn đã tặng phi thuyền vũ trụ, để bạn đã tiêu số tiền này rồi.” Lăng Tô mỉm cười nói, phi thuyền vũ trụ là món quà đắt tiền nhất trong phòng phát sóng trực tiếp, nó có giá trị mười nghìn đồng tinh tế, có nhớ rõ vừa nãy lần thứ hai cô gặp con hươu đối phương đã tặng món quà này một lần.

Có vẻ như đây là một người thật sự giàu có!

Phú Quý Nhi: Boss Thành Tâm, tôi có thể ôm đùi anh được không?

Kiều Diễm: Cộng cả tôi nữa…

Thành Tâm Thành Ý: Không thể…

"Thôi, mọi người ôm đùi tôi đi, tôi cho mọi người ôm đùi này.” Trong lúc trò chuyện tán gẫu, Lăng Tô đã đi đến bên ngoài rừng rậm.

Bởi vì cô đã mua [Bách khoa toàn thư về thực vật] và học tập xong, bây giờ khi nhìn các thực vật đó thì cô có thể mô tả cụ thể các đặc tính của nó như trên sách, Lăng Tô không khỏi thở dài,100 đồng vàng này thật sự rất đáng giá.

Trong khi đang tìm kiếm con mồi, cô còn có thể hái một số loài cây hữu ích để mang về.