Chương 13: Sự hấp dẫn của game Ốc Đảo

Cô không biết những thực vật này có giá trị bao nhiêu, nhưng ít nhất hái nó cũng không lãng phí thời gian, trong giai đoạn đầu của game, mỗi giây mỗi phút đều rất quan trọng.

Sau khi sở hữu cung tên, việc đi săn càng trở lên thoải mái hơn đối với Lăng Tô.

"Chíu” một tiếng, mũi tên bắn giữa không trung, trong nháy mắt một con thỏ cách chỗ cô 10 mét lập tức ngã xuống đất.

Lúc này Lăng Tô mới bước tới nhặt tất cả vật phẩm rơi trên mặt đất.

Giấc mộng Nam Kha: Tôi sai rồi, tôi tưởng chị Thư chỉ mạnh trong cận chiến, hóa ra chị ấy còn mạnh hơn khi tấn công từ xa.

Cá với hướng biển: Tôi vừa vặn chứng kiến cảnh mũi tên cắm thẳng vào mắt con thỏ, đây thực sự là điều người bình thường có thêm làm được à?

Người Lạ: Này, mấy người đã xem phát sóng trực tiếp được mấy tiếng rồi, chẳng lẽ mấy người còn chưa nhận ra bé Thư không phải người bình thường sao!

"Người bạn này, tại sao tôi cảm thấy cậu bạn nói không phải đang khen tôi nhỉ?” Lăng Tô nhìn thấy bình luận này thì vui vẻ nói.

Người Lạ: Ý của tôi không phải như vậy! Tôi đang khen bé Thư cô rất giỏi đó!

"Được rồi, tôi miễn cưỡng tin tưởng bạn.” Lăng Tô gật đầu, rồi cô mới bắt đầu giải thích: “Con thỏ kia không có động tĩnh, hơn nữa khoảng cách đó cũng không xa, chỉ cần luyện tập nhiều một chút, mọi người có thể dễ dàng bắn được nó.”

Thành Tâm Thành Ý: Tôi tin, mọi người thì sao?

Kiều Diễm: Ừ, tôi cũng tin.

Tang Lạc: Chúng tôi đều tin điều đó…

Dù bọn họ có tin hay không, đối với Lâng Tô một người chuyên tấn công tầm xa, chuyện này thật sự không khó khăn gì, nếu nói điểm khó nhất, thì trong game [Ốc Đảo] không có ký hiệu để nhắm tấn công, nó giống y hệt như vũ khí bên ngoài, cô phải tự chỉnh hướng và vị trí để tấn công mục tiêu.

Sau khi cất vật phẩm nhận được vào trong ba lô, Lăng Tô tiếp tục cuộc hành trình đi săn của mình, cô chưa có ý định đi sâu vào trong khu rừng rậm, trong giai đoạn đầu này khi chưa có đồ phòng ngự và vũ khí cao cấp, thì cô sẽ không bao giờ đi tìm đường chết.

Vì vậy trên đường đi, động vật mà cô gặp được hầu hết là con thỏ, thỉnh thoảng gặp được con sóc hoặc là chim, tất cả chúng đều không may mắn tránh thoát mà rơi vào cung tên của cô.

Nhưng lần này Lăng Tô không gặp phải một con hươu nào nữa, bà giờ trôi qua, tổng cộng cô gϊếŧ được năm con thỏ, bà con sóc và ba con chim.

Kiều Diễm: Tốt quá, cuối cùng tâm lý của tôi đã cân bằng, đúng là con người không bao giờ may mắn mãi được.

Mạch Sơn Khê: Tôi nói câu này ra có thể làm bạn buồn, nhưng tôi đã đi xem khoảng mười mấy phòng phát sóng trực tiếp, có không ít chủ phòng chọn đi săn, có chủ phòng đã đi săn từ sáng đến bây giờ, tổng cộng chỉ gặp được năm con thỏ.

Kiều Diễm: Tôi không nghe, không nghe đâu!

Người Lạ: Nghĩ theo chiều hướng tích cực, mặc dù trong ba tiếng bé Thư chỉ gặp được năm con thỏ, bà con sóc và ba con chim, nhưng cô ấy không gặp phải con hươu nào cả!

Người Lạ: Chẳng phải sự may mắn của cô ấy không còn tốt như trước à?

Kiều Diễm: Đủ rồi, đúng là người may mắn và người bình thường luôn khác nhau.

Phú Quý Nhi: Người mà mọi người đang nói có phải là người ở phòng số 4531 không, tôi đã xem, tôi thấy vấn đề của anh ta không phải do bản thân anh ta kém may mắn, mọi người xem lúc anh ta bắt thỏ thì luống cuống tay chân, để cho con thỏ chạy trốn nhiều như vậy, nếu tốc độ bắt của anh ta bằng chủ phòng, thì không đến lỗi anh ta chỉ bắt được năm con thỏ trong một ngày.

Thành Tâm Thành Ý: Đúng rồi, mọi người đều thấy bé Thư rất may mắn, nhưng còn một nguyên nhân là cô ấy đã mạnh mẽ rồi.

Thành Tâm Thành Ý: Phần lớn thời gian khi chưa gặp được con mồi, thì cô ấy đi thu thập thảo dược, chỉ là cô ấy di chuyển nhanh nên tất nhiên gặp được nhiều con mồi hơn thôi.

Về cuộc tranh luận này, Lăng Tô không nhìn thấy, cô có một thói quen, khi nghiêm túc chơi game cô sẽ bỏ qua phần bình luận, cô chỉ để ý đến game mình đang chơi.

Ngay lúc này, cô nhìn thấy một đống cỏ cửu tử.

"Cỏ cửu tử: Một trong những thành phần chính của thuốc cầm máu”

Sau khi nhìn thấy phần giới thiệu của loại thảo dược này, Lăng Tô đã biết thứ này nhất định có tác dụng, thuốc cầm máu, cô nghĩ đây là loại thuốc sau khi mở khóa hiệu thuốc mới được mua sắm, loại thuốc này đến chỗ nào cũng phải cần đến nó.

Vì vậy Lăng Tô bắt đầu trầm mê vào việc thu thập thảo dược.

Sau khi xem buổi phát sóng trực tiếp của cô được mấy tiếng thì người xem đã hiểu một chút về phong cách phát sóng trực tiếp của cô.

Thành Tâm Thành Ý: Tôi nghĩ chắc bây giờ chủ phòng đã quên chúng ta rồi, chúng ta trò chuyện đi!

Tang Lạc: Srds*, tại sao tôi có thể thích xem chủ phòng thu thập thảo dược như vậy?

*Srds: Viết tắt bính âm của cụm từ 虽然但是 (suīrán dànshì), có nghĩa là tuy nhiên nhưng mà.

Cá voi hướng biển: Có sao nói vậy, nhưng đúng là như vậy.

Đúng lúc này Lăng Tô đã thu thập xong mười mấy gốc cỏ cửu tử, cô nhớ đến mình còn đang phát sóng trực tiếp, cô mở phần bình luận ra thì nhìn thấy câu này, cô mỉm cười trả lời: “Đây là sức hấp dẫn của [Ốc Đảo], không liên quan gì đến tôi, chờ đến lúc mọi người vào chơi game thì sẽ biết nó như nào.”