Chương 7: Đi trồng trọt

"Ừm, có lẽ mình nên chú ý trả lời vài câu hỏi của người xem?" Lăng Tô suy nghĩ nói, cô nhớ lại mấy nghìn người xem trong phòng phát sóng của mình, cô sẽ cố gắng hết sức.

Lăng Tô đứng dậy vươn vai: "Riri, ngày mai chín giờ sáng gọi tôi dậy, hôm này tôi mệt quá."

Người máy nhỏ cao bằng nửa người nghe thấy lời nói của cô, nó lập tức trả lời: "Rõ, thưa chủ nhân."



Chín giờ ngày hôm sau, Riri đúng giờ gọi Lăng Tô dậy, chờ đến mười giờ, trò chơi chính thức bắt đầu.

Lăng Tô nằm trong khoang trò chơi, đúng như dự đoán khi mở mắt ra nơi cô đang đứng là chỗ ngày hôm qua cô thoát game, trên người cô vẫn còn kết quả làm việc của ngày hôm qua, mười hai vật liệu gỗ, ba hạt giống của cây bạch dương và các loại thảo dược cô không biết tên được hái trên mặt đất.

Không do dự, Lăng Tô cầm chiếc rìu trong tay và bắt đầu làm việc tiếp, ngày hôm qua cô đã thấy độ bền của chiếc rìu bình thường này, nó có thể chặt được mười cây, ngày hôm qua cô chỉ chặt ba cây rồi offline luôn, bây giờ nếu quay về giao nhiệm vụ thì cô không có lời, không bằng cô dùng hết độ bền của chiếc rìu này rồi quay về.

Nghĩ như vậy, nên động tác di chuyển tay của Lăng Tô không dừng lại, tiếng "Tạch tạch tạch" chặt cây liên tục.

Sau khi liên tiếp chặt bảy cây, tổng cộng cô đã có bốn mươi vật liệu gỗ và mười hạt giống cây bạch dương, cùng lúc đó, chiếc rìu mất đi độ bền, biến mất khỏi tay cô.

Trong giai đoạn đầu của game, thời gian là tiền bạc, Lăng Tô nhanh chóng mang những thứ mình thu hoạch được, chạy nhanh đến đại sảnh nhận nhiệm vụ.

Trên đường đi, cô nhớ ra mình phải nói chuyện nhiều hơn với bình luận của người xem trong phòng, mở phần bình luận ra, có phát hiện trong phòng đã có hơn mười người đang xem, có hai bình luận vừa chạy ngang qua, còn những bình luận trong khoảng thời gian cô đang chặt cây lúc nãy, cô không nhìn được nó nữa.

Khả Khả: Chặt cây mãi, chán quá~

Thành Tâm Thành Ý: Tại sao chủ phòng lại gấp gấp như vậy?

"Bởi vì đạo cụ ở giai đoạn đầu chỉ có rìu, nguồn tài chính ban đầu chỉ có thể kiếm được bằng cách chặt cây." Lăng Tô vừa chạy vừa trả lời, "Trong tất cả các game thì giai đoạn đầu đều là phần quan trọng nhất, đặc biệt là loại game kinh doanh như này, để bắt kịp tiến độ, mỗi giây mỗi phút chúng ta đều phải tính toán cẩn thận."

Thành Tâm Thành Ý: Ồ, chủ phòng giải thích chi tiết như vậy, tôi hiểu rồi!

"Ừ." Lăng Tô hơi hé miệng trả lời, lúc này cô đã đến trước cửa đại sảnh nhận nhiệm vụ, cô nhớ ra phần lớn người xem trong phòng chưa từng nhìn thấy nơi này, nên cô bắt đầu kiên nhẫn giải thích, "Nơi này là đại sảnh nhận nhiệm vụ, là nơi tuyên bố nhiệm vụ, sau mỗi lần nhận được vật phẩm chúng ta có thể đi đến bảng nhiệm vụ để xem, vì giá cả trên bảng nhiệm vụ sẽ cao hơn giá bán bình thường."

Lăng Tô vừa giải thích, vừa giao nhiệm vụ, trên bảng nhiệm vụ có hai nhiệm vụ liên quan đến vật liệu gỗ, cô nói ra 15 vật liệu gỗ, đạt được 30 đồng vàng, sau đó cô bán số vật liệu gỗ còn lại, như vậy cô có tổng cộng 55 đồng vàng.

Thành Tâm Thành Ý: Bây giờ chủ phòng định làm gì?

Lăng Tô giải thích nói: "Ừm, Tôi đi trồng trọt."

Thành Tâm Thành Ý: Trồng trọt?

"Ý trên mặt chữ." Lăng Tô nói xong, cô dùng 25 đồng vàng đổi một cái cuốc, dùng tiếp 25 đồng vàng đổi một cây thương, còn thừa 5 đồng vàng, cô dùng nó mua một cái bánh mì.

Sau đó vừa ăn bánh bánh mì để độ no bụng của mình hồi phục đến max giá trị, vừa đi về phía ngôi nhà tranh của mình.

Ngày hôm qua khi ở đại sảnh nhận nhiệm vụ thì Lăng Tô đã chú ý đến các loại dụng cụ được bày bán ở đây, như cô mua là loại dụng cụ thông thường, giá cả không đắt, nó đều ở tầm giá 25 đồng vàng đổ xuống, nhưng độ bền tương đối thấp, dùng nhanh bị hao mòn, nếu tính cẩn thận thì nó vẫn đắt.

Ví dụ như chiếc rìu bình thường mà Lăng Tô dùng lúc mới vào game, nó cũng có giá 25 đồng vàng, nếu không phải giá vật liệu gỗ ở bảng nhiệm vụ cao gấp đôi giá bán ở chỗ thu mua, một chiếc rìu bình thường chỉ có thể kiếm được 40 đồng vàng và lợi nhuận cuối cùng người chơi nhận được là 15 đồng vàng.

Rõ ràng game này có rất nhiều cạm bẫy.

Vì vậy ở giai đoạn đầu, người chơi phải suy nghĩ xem mình muốn mua gì, nếu không sau khi tiêu hết số đồng vàng mình có, thu nhập của người chơi sẽ ít hơn chi tiêu, cuối cùng người chơi phải đi chặt cây như lúc đầu.

Không, đối với Lăng Tô, đến lúc đó cô còn không còn cơ hội để chặt cây, bởi vì cô không mua thêm công cụ “Rìu” nào nữa.

Nếu đã tính toán đến chỗ đó, tại sao Lăng Tô lại không mua? Tất nhiên là cô không muốn mua, chặt cây rất lãng phí thời gian mà kiếm không được nhiều tiền, cô đã nghĩ ra biện pháp khác, hơn nữa cô còn phải trồng trọt!

Lúc này, Lăng Tô đã đi đến phía sau ngôi nhà tranh của mình, lấy cái cuốc từ trong ba lô ra.

Kiều Diễm: Ồ, tôi xem thì thấy các chủ phòng phát sóng trực tiếp khác đều đang chặt cây, còn chủ phòng đang làm gì vậy?

Thành Tâm Thành Ý: Bây giờ chắc chủ phòng không nhìn thấy để trả lời đâu, cô ấy chỉ nói đi trồng trọt thôi! Có vẻ như cô ấy muốn tự trồng cây theo sở thích của mình.