Chương 12

" Hành vi của cô thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm, tôi không biết rốt cuộc cô đang âm mưu cái gì, cô cũng nên biết chọc phải tôi sẽ phải trả cái giá rất cao đấy "

" Em biết rõ mình đang làm gì.... ...... ......là đủ rồi " Cho dù mình mẩy bị thương tích cô cũng muốn đánh cuộc một lần, đã không còn cơ hội, cơ hội này vất vả mới có được.... ..........cô không thể bỏ lỡ mất, cô không muốn chờ đợi cơ hội thêm nữa.

Đôi mắt vô tình kia lóe ra cái nhìn lạnh lẽo đầy khinh bỉ về phía cô, cô lại không hề sợ hãi, so với ánh nhìn của anh cô càng kiên định, quyết tâm.

Trong ngực lan tràn cảm giác muốn gϊếŧ người, Thương Nhạc lạnh lùng liếc Mộc Nguyệt Ngân, một lúc sau, anh nở một nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng xoay người, không chút quyến luyến rời đi.

Anh đang cười nhạo chính mình, cười nhạo mình nhìn lầm người.

Anh tuyệt đối không muốn ở chỗ này, nơi này có mùi của cô, có màu sắc cuộc sống của cô, anh ghét cái không khí bao trùm lên nơi này, càng ghét ở trong không gian có cô tồn tại.

Cô muốn anh thật sao ? Được, anh sẽ cho cô nếm thử một chút hậu quả của người được anh coi trọng là thế nào, coi trọng đến cực kì căm hận.

Bị tâm trạng phức tạp quấy nhiễu, lại bị đáp án của cô chọc giận, khuôn mặt lạnh lùng chứa đầy ác ý và bất mãn, nụ cười của Thương Nhạc trở nên lạnh lẽo kỳ lạ, ngay cả anh cũng không rõ, sau khi phát hiện bản thân bị cô hấp dẫn không biết vì sao tâm tình lại trở nên khác lạ ?

Cô nhớ, trước kia, anh thích cô lúc nào cũng vui vẻ, thích cô không buồn không lo, thích cô chỉ nhìn một người là anh, trong mắt chỉ có duy nhất anh.... .......Đó là trong quá khứ.

Nhìn lại căn phòng ngủ vắng vẻ, nó cao cấp tráng lệ, rộng rãi và sang trọng, chỉ là không gian này giống như không còn một mình cô cô đơn nữa.

Ngoài cô ra, bây giờ còn có một người đàn ông khác, sáng sớm người đó tỉnh dậy phát hiện cô xâm phạm vào đời tư của mình, người đàn ông đó đối với cô căm hận, khinh bỉ.

*********************

Mộc Nguyệt Ngân nhìn cửa thư phòng đóng kín, khẽ thở dài.

Là thư ký của anh, có chìa khóa của nhà anh là chuyện bình thường, nhưng hiện tại cô lại dùng nó vào việc xấu đáng lẽ không được phép làm, cô bước vào cuộc sống của anh.

Rời khỏi ghế salon, cô đi tới trước cửa thư phòng, do dự giây lát cuối cùng cũng gõ cửa.

" Thương.... .........Thương Nhạc, em đã làm xong cơm tối rồi " Giọng nói cô không xác định lại chần chừ, tâm thần thấp thỏm.

Từ khi bắt đầu bước vào gian phòng này, cơ hội để cô và anh trò chuyện cũng không có, rõ ràng sống chung một phòng, rõ ràng cô hy vọng anh có thể chấp nhận cô, rõ ràng cô luôn luôn tại bên cạnh anh.... .........nhưng cô lại không tìm được bất cứ một cơ hội nào cùng anh nói chuyện với nhau, anh không nhìn sự tồn tại của cô, giọng nói của cô, nhìn cô lấy lòng, cô hoàn toàn bị coi thường.... ........rất nhiều lần anh coi như không nhìn thấy cô.

Cuộc giao dịch của hai người cũng mới chỉ có ngắn ngủi được bảy ngày, cô lại càng không biết bước tiếp theo phải đi như nào.

Là vì cô thật sự đã làm sai sao ? Là vì cô khiến anh thất vọng sao ? Cô chọc giận anh, cho nên anh sẽ không bao giờ để ý đến cô rồi nữa sao ?

Ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, Mộc Nguyệt Ngân vắt hết óc muốn đánh vỡ lớp băng ngăn cách mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mặc dù cô vẫn như trước là thư ký riêng của Tổng giám đốc tập đoàn Thương thị, nhưng mọi công việc, quyền hạn, ngay cả tòan bộ dữ liệu hồ sơ tài liệu trong máy vi tính của cô đều đã bị xóa sạch, là vì anh không còn tin tưởng cô, là vì đề phòng cô sẽ giở thủ đoạn tiếp theo.

Lúc này, không biết cô lại nghĩ tới cái gì, khóe miệng cứng ngắc nở một nụ cười đắng chát ( chua sót).

Không ! thật ra thì anh tuyệt đối không lo lắng cô sẽ giở trò gì tiếp theo, thực ra anh lo lắng rốt cuộc cô muốn lấy thứ gì của công ty, anh chỉ muốn khiến cô bẽ mặt, để cô bị trừng phạt, anh vây hãm cô trong thế giới anh dựng lên cho đến khi kết thúc kỳ hạn giao dịch giữa hai người, mọi điều kiện cô đưa ra đều sẽ không thể thực hiện được, thật ra cách làm của anh rất đơn giản, chính là để cô tự biết bản thân không có chút giá trị nào hết, anh coi thường cô, coi cô giống như không tồn tại.

Cho dù cô từng nói là vì yêu anh thì anh cũng muốn chứng minh cho cô biết, cô đối với anh chẳng có ảnh hưởng gì hết, chứ đừng có nói gì tới sống chung với nhau sẽ nảy sinh tình cảm.

Vì nguyên nhân này, vì phá vỡ cục diện bế tắc này, ngày hôm nay cô cố lấy dũng khí mới có thể dám một mình bước vào cuộc sống riêng tư của anh, kết quả vẫn như nhau, cô vẫn bị anh gạt sang một bên.

Chờ rất lâu, người đàn ông trong thư phòng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, Mộc Nguyệt Ngân thở dài, đôi vai gồng sức từ từ thả lỏng, cô cô đơn lại thất vọng ngồi trở lại sô pha, tiếp tục chờ đợi và kỳ vọng.

Thời gian từng phút trôi qua, màn đêm buông xuống cũng là lúc cánh cửa thư phòng mở ra.

Cô vui mừng ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy, nở nụ cười lấy lòng : " Anh hết bận rồi à ? Có đói bụng không ? Để em hâm nóng lại thức ăn cho anh là có thể ăn rồi "

Thương Nhạc lạnh lùng liếc cô một cái, tự mình bước vào phòng tắm, vẫn lạnh lùng, vẫn trầm mặc như trước.

Mặc dù không được anh đáp lại, Mộc Nguyệt Ngân vẫn không từ bỏ, đi vào phòng bếp, đem bữa tối đã nguội lạnh cho vào lò vi sóng.

Cô vội vàng hâm nóng lại thức ăn đồng thời thấp thỏm đem quần áo sạch sẽ đặt ở cửa phòng tắm, chẳng khác nào một người vợ đảm đang, khát vọng cùng anh giống như một đôi vợ chồng bình thường, hy vọng được chăm sóc cho anh, cho dù thái độ anh có lạnh nhạt, không thèm nhìn cô, cô cũng không nổi giận, chỉ tự an ủi bản thân mình, không có việc gì, cô sẽ không ủ rũ.

Trước kia anh luôn trách cô sắp làm vợ mà chả hiền thục gì hết, anh hi vọng cô vợ nhỏ của anh có thể dịu dàng một chút, biết lắng nghe làm theo lời chồng của mình, lúc đó cô không hiểu biết, vừa bướng bỉnh lại ham chơi khiến anh vô cùng buồn phiền, nhưng bây giờ đã khác.

Mỗi một kiếp, cô không ngừng học hỏi, cô đã thay đổi, không còn bóng dáng của một Mộc Nguyệt Ngân trong quá khứ hoạt bát không lo học hành, Mộc Nguyệt Ngân nghịch ngợm tinh quái, cô đã học cách để trở thành người phụ nữ xứng đáng làm vợ của Nhạc ca ca ( thực ra mình phân vân lắm: nên để là anh Nhạc Nhạc hay giữ nguyên là Nhạc ca ca, suy đi tính lại mình quyết định giữ nguyên vì cái tên dù sao cũng bắt nguồn từ mấy kiếp, nếu quá nhiều người không đồng ý với ý kiến của mình mình sẽ sửa hoặc bạn nào có ý hay hơn ), một người vợ đảm đang, cô chờ một kiếp lại một kiếp chính là để người đàn ông của cô thấy được cô đã cố gắng thay đổi……………………….

Thương Nhạc bước ra nhà tắm với cái đầu ẩm ướt, anh làm như không thấy bộ quần áo sạch sẽ đặt ở cửa, dáng vẻ của anh không còn nghiêm khắc như lúc ở công ty, nhưng khi đối mặt với Mộc Nguyệt Ngân anh hoàn toàn làm lơ cô.

" Có thể ăn được rồi, anh ngồi trước đi, chỉ còn đợi canh nóng nữa là…….."

Rõ ràng cô nỗ lực làm anh hài lòng, rõ ràng khát vọng được ở bên anh, rõ ràng thức ăn trên bàn cũng rất ngon miệng, nhưng……….anh căn bản không động lòng.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô tự cho mình là người vợ hiền thục, vẻ mặt toát ra sự khinh thường, giống như thức ăn trên bàn khiến người ta cảm thấy buồn nôn, đối diện với vẻ mặt tươi cười của cô, anh tàn nhẫn đem toàn bộ thức ăn đổ vào thùng rác.

Trên tay Mộc Nguyệt Ngân đang cầm cái bát bị một màn trước mắt này châm chọc, hơi nóng bốc lên từ bát canh khiến mắt cô cay cay.

Anh đi lướt qua cô, cầm lấy bộ quần áo cô chuẩn bị sẵn cho anh, vứt hết vào sọt rác rồi bước về hướng thư phòng.

" Để chìa khóa lại rồi mời cô cút đi cho, nhà của tôi không cho phép người lạ ra vào, nhất là loại phụ nữ không biết vô liêm sỉ "

Cánh cửa thư phòng mở ra, anh bước vào rồi đóng sập cửa lại.

Một lần nữa căn phòng trở nên vắng vẻ, yên tĩnh đến mức tưởng như ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được rõ ràng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, ngực của cô cảm giác đau nhói vô cùng.

Chẳng lẽ cô nhớ sai sao ? Cô nhớ những món này đều là món anh thích mà !

Hay là cô cầm vào thứ gì cũng đều khiến anh cảm thấy chán ghét ?

Xoay người lại, nhìn bát canh quen thuộc, cô lấy cơm trắng đổ lại vào nồi, đậy lại hâm nóng.

" Nguyệt Ngân, không sao hết, đừng để một chút tổn thương của anh đánh bại " Chỉ cần cô nấu lại món ăn, cố gắng một chút nữa anh sẽ nhận ra cô là thật lòng. Cô hít sâu một hơi, cổ vũ bản thân.

Vỗ vỗ vào gương mặt, cô miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó đi về phía tủ lạnh, làm lại bữa tối lần nữa.

Có lẽ muộn thêm chút nữa anh đói bụng sẽ chấp nhận ăn thôi.

Lại nấu lại bữa tối, cho dù người đàn ông trong thư phòng không cảm động, cô vẫn sẽ cố gắng làm, đây chỉ là chút hành động khıêυ khí©h nhỏ mà thôi, không tính là gì hết, anh còn đang tức giận, vẫn còn đang giận cô, cô sẽ chờ, chờ đến khi nào anh hết giận mới thôi.