Chương 23

Lấy tài lực hiện tại của cô, cho dù có thể mua được thức ăn chín đủ cho một hai tháng, nhưng hai tháng sau thì làm thế nào? Một hai năm sau thì làm thế nào?

Lúc ấy trật tự xã hội đã tan vỡ, con người muốn ăn no đều vô cùng khó khăn, ai lại đi ra ngoài bán cơm?

Cho nên nấu ăn là hạng mục kỹ năng cần thiết nắm giữ nhất.

Chỉ có tự cung tự cấp, mới có thể sống có tư vị trong thiên tai vô hạn.

Cô đến khu gạo thóc trước tiên, trước khi ra cửa cô đã tìm hiểu rất nhiều kiến thức, biết chất lượng gạo của nhãn hiệu nào là tốt nhất, bởi vậy không chút do dự mà chọn mua những vật tư mình yêu cầu.

100 bao các loại gạo bàn cẩm, gạo ngũ thường, gạt phấn, gạo vạn năm tiến cống, gạo mao cống, gạo nguyên dương, loại 25kg một bao.

100 bao bột mì có hàm lượng gluten cao, bột mì có hàm lượng gluten trung bình, bột mì có hàm lượng gluten thấp, loại 25kg một bao.

80 bao gạo nếp, gạo kê, gạo nếp cẩm, loại 10kg một bao.

Sau một phen mua sắm như vậy, định mức tiêu thụ của Kiều Tô Kỳ đã đạt tới quyền hạn sử dụng kho hàng miễn phí, kho hàng lúc này đánh số 3461.

Kiều Tô Kỳ tiếp nhận thẻ điện tử một cách thuần thục, việc vận chuyển và kiểm kê đều giao cho nhân viên công tác của thị trường thương phẩm phụ trách, còn cô lại đi về cửa hàng tiếp theo.

10 thùng dầu đậu phộng, dầu hạt cải, dầu mè, dầu hạt hướng dương, dầu hoa hồng, dầu quả trám, loại 5L một thùng.

5 thùng nước cốt lẩu, sốt thịt bò, sốt nấm hương, sốt hải sản, ớt ngâm dầu có độ cay khác nhau của thương hiệu Laoganma, sốt cà chua, loại một thùng 12 bình.

Còn có 10 túi hạt nêm, bột ngọt, ớt bột, tiêu xay, bột thì là, hoa tiêu, mười ba loại hương vị, mỗi loại 500g.

Mọi sự đều thuận lợi, chỉ có muối ăn ra một chút vấn đề.

“Xin chào, cho tôi hỏi nơi này có thể mua sắm muối ăn sao?” Kiều Tô Kỳ ngăn cản một nhân viên hướng dẫn mua sắm lại hỏi.

“Muối ăn thuộc về thực phẩm bị quốc gia quản chế, theo quy định, nghiêm cấm cư dân mua sắm muối ăn số lượng lớn. Cho nên toàn bộ thị trường thương phẩm không có muối ăn.” Người hướng dẫn mua sắm đáp lại nói.

Kinh Quốc từ xưa đến nay, muối ăn là tài nguyên bị quốc gia quản chế. Hơn nữa ở Kinh Quốc đã từng phát sinh không ít sự kiện dân cư trữ hàng muối ăn bốn phía, cuối cùng tạo thành thảm án bi thống, coi đây là giáo huấn, cho nên đều không cho phép cư dân mua sắm muối ăn số lượng lớn.

Điều này cũng ở trong dự kiến của Kiều Tô Kỳ.

Kiều Tô Kỳ hơi nhíu mày, tạm thời từ bỏ tính toán trữ hàng muối ăn, về sau lại nghĩ biện pháp chuẩn bị.

Nấu ăn có thể không cần hạt nêm hay bột ngọt, cũng có thể không cần nước chấm, nhưng mà nếu không có muối ăn, cơ thể xảy ra vấn đề là chuyện sớm hay muộn.

Muối ăn không thể thiếu, để cô ngẫm lại biện pháp, sẽ có biện pháp có thể mua được.