Chương 24

Ngoại trừ chuẩn bị gia vị, Kiều Tô Kỳ còn rẽ ngang, đi tới khu thực phẩm tươi sống.

Sườn heo, sườn dê, bò bít tết, cánh gà, đùi gà v.v. Các loại cá sông, cá biển, tôm sông, tôm biển, ốc hoa, cua cũng mua. Còn mua thêm cá viên, bò viên, bún, củ mài v.v. Các loại rau xanh cô cũng mua không ít.

Tất cả các loại thịt cô đều yêu cầu ông chủ xử lý tốt, còn các loại hải sản phải tận lực còn sống, nếu không có thì cần thiết phải là loại giữ tươi, mọi thời khắc đều phải duy trì trạng thái đóng băng.

“Cô gái, yên tâm đi, hàng chỗ tôi đều là loại mới mẻ nhất.” Nhân viên công tác một bên cười tủm tỉm giải thích, một bên cầm dao xử lý thịt cho cô.

Kiều Tô Kỳ nhìn một màn này, như đang suy tư gì.

Nếu không có cách nào mua được vũ khí, dao chặt thịt cũng là một vật thay thế không tồi? Nhưng mà kích cỡ hơi lớn chút, cũng không được linh hoạt…..

Nhân viên công tác không biết ý tưởng trong lòng cô, tay chân lanh lẹ cân ký đồ vật, tính toán giá cả.

“Chắc là cũng đầy đủ rồi.”

Kiều Tô Kỳ đang định trở lại kho hàng đem đồ vật thu vào hệ thống, khi đi qua một cửa hàng, không biết nhìn thấy cái gì, đôi mắt đột nhiên sáng lên.

Hàng hóa trên kệ đã thiếu hơn phân nửa, nhân viên công tác đang nhanh chóng đem hàng hóa trong thùng xếp lên kệ hàng.

Mỗi một cái thùng trống, nhân viên công tác cũng không thèm quan tâm mà dẫm xẹp nó, ném tới một bên, lại mở ra một thùng khác lấy hàng hóa bỏ lên kệ.

“Anh trai, có bán những cái thùng giấy này sao?”

Nhân viên công tác nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp có làn da trắng nõn đứng ở chỗ đó.

Ánh đèn sau lưng phản chiếu khiến cho quanh thân cô giống như được bao phủ một tầng ánh sáng vàng nhạt, ngay cả những căn lông tơ nhỏ trên mặt cô đều có thể thấy rõ ràng, làm cho nhân viên công tác ngây ngốc trong chốc lát mới phản ứng lại.

“Cái này không bán, nhưng nếu cô muốn, có thể tặng miễn phí cho cô.”

Thanh niên trẻ tuổi gãi đầu, dù sao những cái thùng giấy này cũng không có tác dụng gì, cuối cùng cũng phải ném vào kho rác, buổi tối sẽ có một số bà lão tới lấy đi, bán phế liệu.

Cho ai đều là cho, vậy cho cô gái này cũng không có gì không ổn.

Dù sao cô gái này cũng tiêu phí ở thị trường thương phẩm, là khách hàng lớn mà. Nhân viên công tác nghĩ như vậy.

Kiều Tô Kỳ nhoẻn miệng cười: “Vậy cảm ơn.”

Cô thu những thùng giấy đó lại, cũng không sợ dơ, trực tiếp ôm vào trong ngực.

Nhân viên công tác thấy cô phải đi, theo bản năng ngăn lại, nói: “Nếu cô không vội, có thể chờ một lát. Chỗ này của tôi còn hơn nửa kệ hàng chưa bổ sung sản phẩm, còn ít nhất ba bốn cái thùng giấy. Chờ tôi để hết hàng hóa lên, những cái thùng giấy này cũng có thể cho cô.”

Kiều Tô Kỳ gật đầu hết sức vui mừng: “Cảm ơn.”