Chương 25

Dạo khu thực phẩm một chuyến, không chỉ có thể mua không ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, còn có thể mua thùng giấy với giá không đồng, một công đôi việc!

Có những cái thùng giấy này, sẽ tiện cho việc cô thu đồ vật vào trong kho hàng hệ thống.

Kiều Tô Kỳ cười đến mi mắt cong cong, tâm tình rất tốt.

Cô ôm tất cả thùng giấy xuống tầng hầm số 2, tìm kho hàng của chính mình, lại nhờ mấy người nhân viên công tác dọn hàng hóa vào cốp xe của cô.

Cô dựa theo nếp gấp một lần nữa xếp những thùng giấy lại gọn gàng, đem tất cả gia vị đều nhét vào một thùng giấy.

Đến nỗi các loại thịt còn phải dựa vào nhà bán đóng gói tốt, phân biệt bỏ vào từng thùng, cốp xe không cất chứa được, phải để vào chỗ ngồi phía sau ghế phụ, tóm lại cuối cùng cũng đem tất cả đồ vật nhét vào.

Kiều Tô Kỳ lái cái xe đã nặng hơn không ít, trong lòng thỏa mãn mười phần.

Cô đóng tất cả cửa sổ xe lại, bàn tay vung lên, đem tất cả vật tư đều thu vào kho hàng hệ thống.

Sau đó tâm tình rất sung sướиɠ mở nhạc trong xe, hừ theo giai điệu quen thuộc, lái ra thị trường thương phẩm.

Nhưng xe của cô vừa ra tới cửa, một người đàn ông khô gầy đội mũ lưỡi trai bỗng nhiên cúi đầu xông ra.

Cô hoảng sợ, vội vàng dẫm chân phanh, thân thể không khống chế được mà lao về phía trước một khoảng cách, lại bị đai an toàn kéo về.

Người kia cũng một bộ dáng bị khϊếp sợ, ngã trên mặt đất ngơ ngác nhìn xe của cô, một lát sau đột nhiên vỗ vào thân xe: “Mọi người mau tới đây, có người lái xe đâm vào người tôi rồi.”

Giọng của người đàn ông rất lớn, không ít người bị kéo tới xem náo nhiệt.

Kiều Tô Kỳ cắn răng, là người đàn ông này tự mình vượt đèn đỏ lao ra, đâm vào trên xe của cô.

Cô biết chính mình không sai, nhưng nếu luận lên, cô lái xe, khẳng định không chiếm lý.

Là chuyện gì đây.

Kiều Tô Kỳ cởi bỏ đai an toàn xuống xe, ngồi xổm trước mặt người đàn ông kia: “Ngại quá, tôi đυ.ng vào chỗ nào của anh? Muốn tôi đưa anh tới bệnh viện kiểm tra sao?”

Người đàn ông thấy cô lại gần, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, lại la lớn: “Tôi đau đầu, đau tay, chân cũng đau, nhất định là do cô đâm vào tôi! Cô phải phụ trách, bồi thường!”

Kiều Tô Kỳ nghe liền biết người đàn ông này không có việc gì, chỉ là tới ăn vạ, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng giây tiếp theo lại thấy người đàn ông giữ chặt tay cô, nhỏ giọng nói: “Tôi có biện pháp có thể mua được số lượng lớn muối ăn.”

Khẩu hình miệng của anh ấy cực nhanh, nếu không phải do Kiều Tô Kỳ vẫn hết sức nhìn chăm chú, sợ là cũng không chú ý tới.

Người đàn ông thấy được càng ngày càng có nhiều người vây lại xem náo nhiệt, co rúm lại một chút, kéo tay Kiều Tô Kỳ gắt gao, gân cổ lên hô: “Cô muốn đâm cho tôi tàn phế chứ gì! Tôi mặc kệ, cô phải bồi tiền, không chỉ tiền viện phí, còn phải bồi thường thêm tiền thiệt hại tinh thần!”