Chương 26

Kiều Tô Kỳ run rẩy ‘sợ hãi’, thoạt nhìn giống như một người tài xế bình thường vừa gây chuyện.

Những người vây xem không nhìn được, sôi nổi nói cho Kiều Tô Kỳ: “Người này vừa nhìn là biết giả vờ, cô gái nhỏ đừng để bị lừa.”

Không đợi Kiều Tô Kỳ nói cái gì, người nam nhân trước tiên gân cổ cãi lại: “Anh nói ai giả vờ? Chân của tôi đều bị đâm gãy anh không thấy sao?”

Kiều Tô Kỳ đỡ anh ta lên ghế phụ, một bộ dáng khép nép vì gây chuyện.

Mắt thấy hai người đã lén lút giải hòa, người vây xem cảm thấy không thú vị nữa, cũng dần dần tản ra, ai vội chuyện của người đó.

Kiều Tô Kỳ lại lần nữa giẫm chân ga lên đường: “Anh muốn đi bệnh viện sao?”

Người đàn ông ngồi ngay ngắn, cũng không làm bộ làm tịch, hỏi ngược lại: “Cô muốn đi bệnh viện mua muối ăn?”

Kiều Tô Kỳ liếc nhìn anh ta từ kính chiếu hậu, không nói chuyện.

Cô hỏi câu này vốn là để thử một chút, hiện giờ đã được đáp án như mong muốn, tự nhiên sẽ không nói gì nữa.

Người đàn ông rút tấm giấy vệ sinh một cách tự nhiên, lau đi tro bụi bị dính vào khi ngã trên mặt đất, nói không chút để ý: “Tôi dẫn đường, cô lái xe tới đó đi.”

“Quyền quản lý muối ăn, dầu mỏ vẫn luôn nắm giữ ở trong tay chính phủ Kinh Quốc. Như muối ăn, bản thân cô mua một hai túi không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn mua sắm số lượng lớn, đừng nói mua không được, nếu may mắn gặp phải lái buôn, chỉ sợ mới mua được một ngày, ngày hôm sau đã có người tới gõ cửa.”

“Nghĩ cũng không cần nghĩ, tội danh chính là mua nhiều muối ăn như vậy, có phải muốn bịa đặt một ít sự kiện ác tính hay không, làm nguy hại đến tính ổn định của xã hội, bất lợi với quốc gia v.v…”

“Ngay cả siêu thị nếu muốn nhập hàng muối ăn, cũng phải khơi thông con đường phía chính phủ, có được giấy phép. Nếu không chính là buôn lậu! Phạm pháp!”

Kiều Tô Kỳ dựa theo sự hướng dẫn của người đàn ông chạy tới mục đích địa, miệng của người nọ từ lúc lên xe tới giờ, vẫn luôn nói không ngừng, khiến cho cô hận không thể lấy giấy niêm phong dán miệng anh ta lại.

Sao có thể nói nhiều như vậy?

Cô không để ý tới anh ta, một mình anh ta cũng có thể tự mình nói một ngày.

Nhưng mà nói nhiều cũng không phải không có chỗ tốt, mười câu vô nghĩa, cũng phải có nửa câu hữu dụng.

Kiều Tô Kỳ biết được người đàn ông này tên là Hoa An Thần, là con lai của Kinh Quốc và Á Mỹ quốc, sinh hoạt ở Á Mỹ Quốc từ nhỏ, gần hai năm trở lại đây mới tới kinh quốc làm buôn bán.

Hoa An Thần năm nay 25-26 tuổi, cũng không phải là một tên lái buôn muối ăn bình thường. Nghe giọng điệu, anh ta giống như kiến tạo một chuỗi sản nghiệp khổng lồ, rất nhiều đồ vật bị chính phủ Kinh Quốc quản chế, hạn chế người dân mua sắm số lượng lớn, bọn họ đều có con đường khác để bán.

“Sao anh lại tới tìm tôi?” Mắt thấy Hoa An Thần đang muốn giới thiệu lịch sử phát triển muối ăn của Kinh Quốc, Kiều Tô Kỳ vội vàng đánh gãy, hỏi ra vấn đề thứ nhất từ lúc anh ta lên xe tới giờ.