Chương 10: Sủi cảo

Từ Trì đang làm bài tập, sách của Từ Hoài đều để ở trường, không mang về một quyển nào, cậu đi loanh quanh trong phòng khách, tìm xem có việc gì bản thân có thể giúp được không.

Bởi vì nhà họ Từ không ăn sáng sớm, vậy nên lúc này cũng không quá đói, Từ Tiểu Khê nấu hai đĩa mang sang cho ông bà ở đối diện, phần còn lại cho vào tủ lạnh trước.

Thật ra bà Triệu đã sớm quên lời hôm qua nói, lúc đó bà chỉ thuận miệng đáp lại, lúc này bà đang chuẩn bị vo gạo nấu cơm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Ông già ra mở cửa đi.”

Ông Uông đang vặt rau đáp lại rồi đi mở cửa.

“Cháu là?”

“Chào ông Uông, cháu là Từ Tiểu Khê ở nhà đối diện, hôm nay trong nhà làm sủi cảo, hôm qua cháu nói với bà Triệu rồi, cháu đã nấu xong nên mang qua.”

Bà Triệu ở trong bếp nghe thấy giọng của Từ Tiểu Khê thì bước nhanh ra ngoài: “Tiểu Khê tới rồi à, mau vào đi, ôi, sủi cảo à, hôm qua bà chỉ nói chơi thôi.”

Từ Tiểu Khê đi vào để hai đĩa sủi cảo lên bàn ăn của ông bà.

“Cháu làm sủi cảo cũng không có phiền phức gì, đúng lúc cháu chuẩn bị mở quán, ông bà nếm thử giúp cháu với.”

Bà Triệu cũng không từ chối nữa: “Được, được, để bà đi lấy đũa, hôm đó cháu xào thịt cừu bà cũng ngửi thấy mùi thơm rồi, sáng nay cháu cũng xào rau nữa nhỉ.”

Từ Tiểu Khê cười trả lời: “Vâng, không vội, bà ăn trước đi.”

Ông Uông nhìn cô cũng cảm thấy cô gái này có ngũ quan thanh tú, nói chuyện khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.

Bà Triệu cắn một miếng sủi cảo thì cảm thấy bất ngờ, sủi cảo này không giống với sủi cảo bà tự làm, cũng là nhân thịt lợn cần tây bình thường, cắn vào có nước chảy ra nhưng nhân rất ngon, vỏ bánh dày vừa đủ bọc lấy phần nhân, cực kỳ ngon.

“Tay nghề của cháu tốt quá, thật thơm.”

Người miền Bắc ăn sủi cảo khá nhiều, họ làm sủi cảo trong rất nhiều ngày lễ truyền thống, bà Triệu làm sủi cảo đã mấy chục năm, nhưng chưa bao giờ làm được giống như vậy.

Từ Tiểu Khê mỉm cười, thực ra nếu có thể không dùng thịt lợn ăn thức ăn chăn nuôi, nhân thịt sẽ càng đậm đà và thơm hơn.

“Bà thích ăn thì tốt rồi, vậy thì cháu mở quán cùng yên tâm hơn.”

Bà Triệu cảm thấy cô gái này có sở trường rất quan trọng, thực ra khi vừa nghe nói cô muốn mở quán ăn, bà còn nghĩ định khuyên cô, dù sao đập hết tiền trong tay vào, đến lúc lỗ vốn, trong nhà còn có hai đứa nhỏ sẽ rất khó, bây giờ thì cảm thấy chắc chắn quán sẽ rất nổi tiếng vì ngon như vậy, sau đó bà kéo Từ Tiểu Khê vào sô pha trong phòng khách hỏi thủ tục mở quán.

“Cháu phải chuẩn bị khá nhiều đấy, nhưng cái giấy phép đăng ký kinh doanh với giấy phép kinh doanh thực phẩm chắc hẳn vẫn chưa xin đúng không.”

Từ Tiểu Khê cũng thực sự muốn đi nghe ngóng một chút, dù sao cô cũng không có kinh nghiệm trong phương diện này.

“Vâng, cháu đã lên mạng tìm hiểu quá trình rồi, nhưng cũng muốn sang hỏi bà.”

Bà Triệu vỗ tay cô: “Không cần hỏi, cháu họ của ông Uông làm việc ở đây, hình như chuyên giải quyết cái này, cháu quay về lấy tài liệu đưa cho bà, bà gọi cho nó là có thể làm được, ở huyện nhỏ này của chúng ta mấy chuyện này giải quyết đơn giản lắm.” Nói xong bà ngẩng đầu hét về phía nhà ăn.

“Ông già, có phải không? Cháu họ của ông phụ trách cái này đúng không?”

Ông Uông mơ hồ ừ một tiếng không rõ: “Ừ, giao cho nó làm đi.”

Từ Tiểu Khê không ngờ sẽ có cơ hội lớn như vậy: “Thật sự cảm ơn bà Triệu, sau này cháu sẽ thường xuyên nấu đồ ăn ngon mang sang cho bà, vậy cháu cần chuẩn bị những gì để đưa cho bà?”

Ở thị trấn nhỏ xử lý công việc thường dựa vào tình người với sự cố, ở thành phố lớn thường dựa vào quy định và điều lệ.

Bà Triệu cau mày lắc đầu: “Không cần, nó phải vì nhân dân phục vụ.”

Nói xong bà với Từ Tiểu Khê cười ngầm hiểu trong lòng.