Chương 17: Sau này buổi trưa tớ có thể về nhà cậu không?

Từ Hoài ăn một miếng cũng cảm thấy món này ăn rất ngon miệng, lượng cơm cũng vơi đi nhanh hơn.

Từ Tiểu Khê không quá đói, cô chỉ xới cho mình nửa bát cơm, sau đó ngồi nhìn bọn họ ăn.

Hai người mỗi người ăn hai bát cơm, cả hai đều ăn khá nhiều, sau khi ăn xong cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ nồi, bát.

Từ Tiểu Khê vừa mua một túi đào, đưa cho mỗi người cầm hai quả.

“Buổi chiều tan học lúc đói có thể lấy ra ăn.”

Triệu Minh Trục vội vàng nhận lấy, mỉm cười: “Cảm ơn dì nhỏ.”

“Dì nhỏ, chúng con quay lại trường đây.” Từ Hoài vẫy tay với Từ Tiểu Khê, bây giờ cậu cảm thấy rất tốt, hoá ra đây là cảm giác được về nhà ăn cơm trưa.

Hai người bọn họ đi ra ngoài.

Triệu Minh Trục kéo cánh tay Từ Hoài: “Tớ xin lỗi vì những gì buổi trưa tớ đã nói, dì nhỏ là dì tốt nhất, cậu có thể giúp tớ giữ bí mật được không?”

Từ Hoài suy nghĩ một hồi: “Vậy cậu có phải mua nước cho tôi một tháng.”

Triệu Minh Trục thở phào nhẹ nhõm: “Được thôi, tớ sẽ bao nước cho cậu một tháng. Cảm ơn cậu nha. Vậy sau này, mỗi ngày buổi trưa tớ có thể về nhà cậu không?”

Từ Hoài nheo mắt nhìn cậu nhóc: “Cậu tự về nhà của mình đi có được không?”

Triệu Minh Trục biết Từ Hoài không đáng tin cậy: “Không sao, nếu tớ tới, dì nhỏ nhất định sẽ sẵn lòng nấu ăn cho tớ.”

Sau khi nói xong cậu im lặng một lúc rồi lại lên tiếng: “Thật ghen tị với cậu, về nhà liền có thể ăn một bữa ăn ngon như vậy.”

Từ Hoài lười để ý tới cậu nhóc, sải bước đi về phía trước, bọn họ cũng không mất bao lâu, vẫn còn mười phút nữa là bắt đầu giờ nghỉ trưa lúc một giờ.

Các học sinh đang ở trong nhà ăn và đi bộ bên ngoài cũng đều quay trở lại.

Trương Huyền đang đọc truyện tranh ở chỗ ngồi, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai người bọn họ đã quay về với nhau.

“Lúc tan học, tớ không để ý, các cậu đã đi ăn ở đâu vậy?”

Triệu Minh Trục không muốn nói cho cậu nhóc kia biết, người ăn chực chỉ có thể là một mình mình, không thể có thêm một người nữa.

“Không có gì, chúng tớ ăn bánh nướng kẹp rau ở bên ngoài và ăn một chén chè đậu xanh.”

Trương Huyền không tin, nhưng cũng không buồn hỏi thêm, vì tâm tư của cậu nhóc đang đặt ở truyện tranh.

Từ Tiểu Khê dọn dẹp sạch sẽ quán ăn, sau đó cô dùng điện thoại, đăng ký app có thể bán đồ ăn mang đi.

Từ Tiểu Khê ngẫm nghĩ một lúc, đã đăng ký thành công, cần phải định giá, ưu đãi giảm giá và hình ảnh. Những thứ này khá phiền phức, cô không muốn nghĩ ngợi nhiều, ngày mai, lúc đang làm mì cứ việc chụp ảnh là xong.

Trước tiên, cô hầm thịt bò để ngày mai cần dùng đến. Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ, cô đóng cửa tiệm rồi đi chợ. Lúc này, trong chợ không còn đông đúc nữa, các chủ quầy đều nằm nghỉ trên ghế xếp hoặc ngồi trò chuyện.

Đây cũng là nơi lần trước cô mua nồi niêu xoong chảo, bên trong rất lớn, hầu như đồ gì cũng bán.

Từ Tiểu Khê thấy đậu rất tươi nên cũng mua hai bó, chỉ có ba tệ, cô chọn đậu non, loại này đem về nhà làm đậu ngâm chua là hợp lý nhất. Vị chua cay bùng nổ trong miệng, làm món khai vị, ăn kèm với cháo kệ hoặc cháo trắng.

Cô mua hai cân xương sườn và hai củ cà rốt, sau đó chọn mua một chiếc nồi đất dùng tốt, tối nay về nhà cô sẽ làm canh hầm xương sườn.

Cô chọn thêm hai cái cặp l*иg, thỉnh thoảng cô sẽ nấu món gì đó ở nhà để hai đứa trẻ mang đến trường.

Cô chủ ngồi sau quầy thu ngân đang cắn hạt dưa, cô ấy đứng dậy thanh toán cho Từ Tiểu Khê, sau đó có một người đàn ông trung niên đi vào.

“Con dâu, cửa hàng đó đóng cửa rồi.”

Ánh mắt mong đợi của cô chủ thay đổi ngay lập tức: “Ồ, thật sao, sao lại đóng cửa rồi chứ?”

Ông chủ xòe tay: “Có thể là bán hết rồi, đợi ngày mai tôi sẽ đi sớm.”

Từ Tiểu Khê thanh toán xong rồi đi, trên đường trở về cô nhìn thấy có người bán mơ khô, cô nếm thử một hạt, độ chua vừa đủ, bèn mua hai cân.