Chương 25: Canh cá viên - 3

Từ Trì uống một bát trong quán xong là no.

“Con trông quán nhé, để dì đi mang cho anh con một phần.” Cô múc đầy hộp cơm, nghĩ rằng cậu nhóc Minh Trục cũng sẽ uống.

Từ Trì ngoan ngoãn đồng ý.

Từ Tiểu Khê lái xe đến cổng trường rồi gọi điện cho Từ Hoài.

Từ Hoài và Triệu Minh Trục định đến căn tin ăn, nhưng nghe điện thoại xong lập tức chạy ra cổng trường.

“Hai đứa, canh cá viên, món mới dì làm, cho hai đứa nếm thử nè.”

Triệu Minh Trục híp mắt cười: “Cảm ơn dì nhỏ đã nhớ đến con, hôm nào con sẽ nói với ba mẹ con muốn nhận dì làm dì nuôi.”

Từ Tiểu Khê nghe lời nói linh tinh của đứa trẻ, lắc đầu bất lực.

“Mau về lớp đi, đừng để trễ tiết học.”

Hai người họ cùng nhau trở về lớp, Từ Hoài để hộp cơm lên chỗ ngồi của mình, lúc này trong lớp có rất nhiều bạn đang ăn, bởi vì buổi tối mọi người đều đến căn tin ăn cơm, hoặc là đến quầy hàng nhỏ trên con đường trước cổng trường để ăn, đồ ăn ở cổng trường luôn ngon, ngon hơn đồ ăn trong căn tin nhiều nên mọi người đều mua các loại đồ ăn mang đi, có mùi thơm của bánh mì kẹp thịt, còn có mùi cay nồng của bánh kẹp thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ.

Hôm nay Trương Huyền cùng bạn bè ra ngoài ăn bánh nấm và gà miếng, trở về thì thấy hai thằng bạn đang vây quanh một hộp cơm.

Từ Hoài bị thúc giục mở hộp cơm ra.

Một mùi thơm lập tức tỏa ra, Trương Huyền trợn mắt há mồm sững sờ một lúc lâu, mùi hương này có một mùi thơm ngọt ngào đặc biệt, cậu nhóc đi qua ngó.

“Này, của dì Từ Hoài mang đến sao?”

Triệu Minh Trục cầm thìa trong hộp cơm lên, nhìn chằm chằm viên cá trong hộp cơm: “Ừ, dì nhỏ của tôi mang tới đấy.”

Trương Huyền trợn tròn mắt: “Không phải dì nhỏ của cậu, là dì nhỏ của Từ Hoài, mẹ cậu không có chị em, cậu lấy đâu ra dì nhỏ.”

Triệu Minh Trục cảm thấy cậu nhóc thật dài dòng, cầm thìa lên múc một miếng cá viên đút vào miệng của cậu nhóc, sau đó tự uống một ngụm canh, rất cảm thán, món canh này rất tươi, tiếp theo là cá viên là một viên cá thật sự, dì nhỏ không lừa người, cá viên cô làm tuyệt đối là cá viên thủ công.

Trương Huyền cũng đứng hình, cậu nhóc chưa từng ăn loại cá viên nào dẻo như vậy, còn có chút ngọt, giống như vị thuốc, nhưng hương vị này làm cá viên càng đặc biệt hơn.

Lúc này Triệu Minh Trục cũng không ngại nóng, hai người họ ăn sạch sẽ hộp cơm chỉ trong vài phút.

Một vài bạn học cũng sáp lại bên cạnh.

“Từ Hoài, cái này cậu mua ở đâu?”

“Không phải mua ở ngoài, để trong hộp cơm, chắc là mang từ nhà tới.”

“Đúng không đúng không, nhưng mà có mùi thơm quá.”

Thật ra lúc mới đến căn tin Triệu Minh Trục còn hơi đau dạ dày, đó cũng là lý do tại sao hôm nay hai người họ không ra ngoài ăn, buổi chiều học thể dục quá nóng, họ đã uống nước đá và ăn kem, nhưng sau khi uống món canh này thì dạ dày đã thoải mái hơn.

Từ Hoài cũng vậy, không ngờ rằng món ăn mới do dì nhỏ làm dường như còn ngon hơn cả mì bò, nhưng chúng vẫn khác nhau.

Triệu Minh Trục là một đứa trẻ lanh lợi, đảo mắt: “Đây là món ăn mới của quán ăn dì nhỏ Từ Hoài mở, sắp ra mắt rồi, trong quán ăn còn có mì bò cán tay vô cùng ngon, quán ở ngõ Ô Thạch đối diện trường học.”

Một người bạn học a lên: “Có phải là quán ăn nhà Từ Ký không?”

Triệu Minh Trục ừ một tiếng.

Những bạn học khác cũng bị thu hút, nhưng nghĩ đến việc nếu làm ở quán ăn thì sẽ cắt xén nguyên liệu, làm cho người nhà chắc chắn sẽ rất ngon, nhưng nếu đến quán ăn thì chưa chắc sẽ ngon như vậy.

Nhưng có một số người muốn tới ăn thử, dù sao mùi vị vừa rồi thật sự rất thơm.

Từ Tiểu Khê không biết tình hình ở trường, bên này cô vẫn còn một chút canh cá viên, vì vậy cô gói hai phần cho bà Triệu và ông Uông, sau đó gọi cho ông Vương, ông đã giúp cô rất nhiều.