Chương 35

“Tiểu Khê, cháu trai của bà đã gửi cho bà một ít trứng vịt nhà đẻ, bà muốn ướp trứng vịt muối, nhưng nghĩ đến tay nghề của cháu rất tốt, cháu có thời gian cùng ướp phụ bà một chút, hai nhà chúng ta mỗi nhà một nửa, bà với ông Uông cũng không thể ăn hết được.”

Từ Tiểu Khê đồng ý: “Vậy chiều mai đi, đợi sau khi cháu lên quán về.”

“Chúng ta dùng củi nhóm lửa, sau đó chuẩn bị vài túi muối là được.”

Điểm ngon nhất của món trứng vịt muối muối chính là phần nhân trứng thơm và béo, lòng trắng trứng có độ mặn vừa phải nên ăn với cơm rất ngon.

Thứ hai, Từ Tiểu Khê đem cơm trong nhà đi hấp lên rồi sau đó mới ra ngoài đi chợ.

Mùa hè vào lúc năm đến sáu giờ, bầu không khí buổi sáng thường rất mát mẻ, thậm chí nếu mặc quá mỏng còn có thể cảm thấy hơi hơi lạnh, trên đường giờ này vẫn chưa có bao nhiêu người qua lại nhưng những sạp hàng bán đồ ăn sáng bên đường đều đã được dựng lên, hơi nóng nghi ngút bốc lên, có người cưỡi xe điện, vẻ mặt còn mơ mơ màng màng, chân mang dép lê đến xếp hàng mua đồ ăn sáng.

Rau củ buổi sáng là tươi ngon nhất, cô mua mấy bó rau cải thìa, sau đó lại thấy có sạp hàng bán các loại hoa quả khô, đi qua xem một chút thì thấy quế hoa khô này cũng khá ngon, cô nghĩ hiện tại thời tiết nóng bức, nếu làm một ít bánh quế hoa xốp thơm ngọt để ăn hẳn là cũng không tệ, quan trọng là làm cũng không tốn nhiều công sức cho lắm, chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu trước là được, lại mua thêm một ít bột gạo cần dùng đến, còn có đường phèn nhà làm.

Ăn bánh quế hoa vào mùa hè thì phải pha thêm trà ủ lạnh, cô cũng không có đủ khả năng mua nổi lá trà đặc biệt đắt tiền gì, nhưng tìm khắp toàn chợ cũng không tìm được lá trà nào đạt tiêu chuẩn nào nên đành phải quay về trước, lúc ra khỏi cổng chợ, cô thấy một ông cụ già đang ngồi xổm ven đường, chỗ này không cần phí bày hàng, bên cạnh có một tấm bảng viết rằng ở đây có bán lá trà nhà trồng.

Từ Tiểu Khê bước tới gần nhìn xem một chút, sau đó bóp một cái rồi đưa lại gần mũi ngửi thử, lá trà được rằng rất thơm, hơn nữa cũng là loại trà xanh bình thường cô có thể dùng được, dùng trà xanh để pha trà ủ lạnh cũng vô cùng thích hợp bởi vì nó cần loại lá trà phù hợp với nhiệt độ thấp.

“Ông ơi, con muốn mua cả đống này, giá cả như thế nào vậy ạ?”

Ông cụ ngẩng đầu nhìn Từ Tiểu Khê, vươn ra hai ngón tay.

Từ Tiểu Khê biết giá lá trà không hề rẻ, nhưng ở đây có rất nhiều và cô cũng muốn thường xuyên pha trà ủ lạnh, “Được rồi, hai trăm đúng không ạ? Ông ơi, sau này nếu còn có lá trà, ông có thể đến quán ăn Từ Ký ở ngõ Ô Thạch đối diện với trường trung học Nhất Trung ở huyện Giang tìm cháu, cháu mở cửa hàng ở đó ạ.”

Ông cụ nhận tiền của Từ Tiểu Khê rồi khẽ gật đầu.

Từ Tiểu Khê quyết định đến ven đường mượn giấy bút viết lại số điện thoại của mình rồi nhét vào trong tay ông cụ. Lúc cô về đến nhà, Từ Hoài đã rửa mặt đánh răng xong xuôi, cơm hấp đã chín, cô làm cho bọn họ cơm nắm mơ chưa, lần này bên trong không thêm loại nhân gì khác.

“Từ Hoài, đây cho con xem như đồ ăn sáng, đi học nhớ chăm chỉ nghe giảng đấy.”

Từ Hoài ồ lên một tiếng, mắt nhìn thoáng qua thời gian bèn vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Từ Tiểu Khê cùng với Từ Trì ở nhà dọn dẹp xong xuôi, vừa lúc cưỡi xe điện chở cậu đến trường.

“Nhớ chia sẻ cơm nắm cho bạn học và cố gắng kết thêm nhiều bạn hơn nữa nhé.”

Từ Trì ậm ừ một tiếng, “Tạm biệt dì nhỏ.”

Từ Tiểu Khê một mình đến cửa hàng, cô thật sự rất thích phòng bếp và thích nấu ăn, đến nhà hàng cô vẫn đi cán bột cá viên và mì sợi như thường ngày, lúc này đã là tám giờ rưỡi, trước tiên cô phải giao một đơn hàng đặt mua cơm hộp, không ngoài ý muốn nhìn thấy một bình luận mới ở dưới quán ăn của mình, bất cứ lúc nào được người khác công nhận tài nấu ăn của mình, cô đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.