Chương 42

Ông cụ Uông suy nghĩ một chút: “Trước tiên phải hỏi Tiểu Từ xem ý con bé như thế nào đã.” Nhưng như vậy cũng biết rằng ông cụ rất hài lòng với tay nghề của Tiểu Từ.

Từ Tiểu Khê ở trong bếp cùng với bà cụ Triệu, giúp bà ướp trứng vịt muối.

Bà cụ Triệu đến khách sạn người ta làm gà hầm xin tro củi còn lại sau khi đun lửa, dựa theo tỉ lệ nhất định thêm vào mấy túi muối và nước, sau đó bọc một tầng bên ngoài mỗi quả trứng vịt, lần lượt đặt chúng vào trong chậu hoặc trong vại từ, cuối cùng buộc chặt miệng lại là được.

Khoảng hai mươi ngày sau là gần như có thể lấy ra ăn được rồi.

Từ Tiểu Khê vừa trò chuyện ướp trứng muối với bà cụ Triệu vừa đi ra khỏi bếp.

Ông cụ Uông và ông cụ Thẩm đã đánh cờ xong, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện.

Ông cụ Uông vẫy vẫy tay với Từ Tiểu Khê: “Tới đây, Tiểu Từ ơi, ông cụ Thẩm của cháu có chuyện muốn nhờ cháu giúp.”

Từ Tiểu Khê ngồi xuống ở một bên, “Mời ông cứ nói ạ?”

Ông cụ Thẩm đẩy đẩy kính mắt, “Chuyện là như vậy, sinh nhật ngày mốt của ông vốn là muốn đi ngoài tiệm cơm ăn, nhưng ông vừa mới nếm được bánh hoa quế con làm thì ông cảm thấy ở huyện Giang này nhất định không tìm được đầu bếp nào ưu tú hơn cháu nữa, cho nên ông muốn mời cháu đến nhà ông nấu ăn, giá cả không thành vấn đề, trong phòng bếp sẽ sắp xếp người hỗ trợ tốt cho cháu.”

Từ Tiểu Khê nghe xong cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô không nghĩ tới còn có thể thông qua phương thức này để kiếm tiền nữa, bây giờ cô quả thật rất cần tiền.

“Vâng ạ, vậy bây giờ cần định ra thực đơn, sau đó còn cần mua thức ăn nữa.”

Ông cụ Thẩm không ngờ rằng cô sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, ông cảm thấy rất vui vẻ, nói thật, sinh nhật lần này rất quan trọng bởi vì hôm đó sẽ có một số bạn cũ của ông đến dự, những người này có thể một ngày nào đó sẽ không còn nữa, không biết còn bọn họ có thể cùng nhau trải qua mấy cái sinh nhật.

Hai bên trao đổi phương thức liên lạc và cũng đã thương lượng tốt mọi chi phí.

Từ Tiểu Khê không tự mình ra giá, chi phí cần bỏ ra để thuê cô kiếp trước không thấp chút nào, nhưng đây không phải kiếp trước nữa.

Ông cụ Thẩm đặt trước mặt bà cụ Triệu và ông cụ Uông năm nghìn tệ.

Từ Tiểu Khê tính toán thấy cũng không ít, làm một bữa cơm ở huyện Giang còn có thể kiếm được nhiều như vậy.

Nhà ông cụ Thẩm nằm trong khu dân cư tốt nhất huyện, đó là một căn hộ rộng rãi, lúc thiết kế cũng dựa theo phong cách tối giản, nhưng đồ nội thất và điều hòa dùng đều là loại tốt nhất.

Hai đứa con của ông cụ Thẩm ngày hôm qua cũng đã về nhà để tham dự bữa tiệc sinh nhật này, đứa con trai cả cùng cô con dâu đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối thì nhìn thấy ông cụ trở về.

“Bố, cơm nước cũng gần xong rồi, bố ngồi xuống nghỉ một lát đi.”

Ông cụ Thẩm khẽ ừ một tiếng, ngồi xuống ghế sô pha, lúc nãy khi ra về ông có mang về thêm một hộp bánh quế hoa và một bình trà ủ lạnh của ông cụ Uông.

Con gái út của ông cụ Thẩm tên là Thẩm Ái Cầm, tuổi của cô cũng khá lớn, được xem như là một người phụ nữ đứng tuổi, cô vừa nãy ở trong phòng call video với bạn trai, bởi vì cô là sát thủ phòng bếp cho nên cũng chỉ có thể hỗ trợ một ít việc bếp núc lặt vặt.

Thẩm Ái Cầm bình thường công việc bận rộn, quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy chuyến, nghe thấy tiếng mở cửa bèn ngắt video đi ra, liếc mắt một cái đã bị hộp bánh đặt trên bàn hấp dẫn.

“Ông cụ đem cái gì về vậy ạ?”

Ông cụ Thẩm cười cười rồi mở hộp bánh ra, “Con nếm thử đi, con cũng từng ra nước ngoài du học, ăn chơi khắp nơi, hôm nay thử xem cái này thế nào?”

Thẩm Ái Cầm nhìn thấy bộ dạng này của ông cụ, phải biết rằng không ai hiểu cha mình bằng con gái, “Vậy để con nếm thử xem nào.” Cô vừa cầm một miếng lên đã ngửi thấy mùi hoa quế, sau khi cho vào miệng mùi hoa quế còn nồng nàn hơn nữa, hai mắt cô lập tức sáng lên.