Chương 7: Từ Trì không thích giao tiếp với mọi người

Lúc này Từ Tiểu Khê mới đưa Từ Hoài ra ngoài.

Hai người đi chợ trả xe cho chú Lưu trước, mua hai cây kem cho cháu trai chú Lưu để bày tỏ lòng biết ơn.

Bây giờ đã hơn chín giờ, theo dự báo thời tiết hôm nay nhiệt độ cao nhất là ba mươi sáu độ, cực kỳ nóng.

Trường tiểu học Lục Nhất cách nhà rất gần, đi qua đèn xanh đèn đỏ đối diện là tới, xung quanh đều mở quán ăn nhỏ, còn có một vài quầy bán đồ ăn vặt, bán que cay, hình dán.

Từ Tiểu Khê đến cổng trường tiểu học mới gọi điện thoại cho giáo viên sinh hoạt của Từ Trì.

Giáo viên sinh hoạt họ Lý, là người mà năm nay Từ Tiểu Khê mới đổi cho Từ Trì, bởi vì Từ Trì gọi điện cho nguyên chủ nói giáo viên cũ nấu ăn không ngon.

Cô Lý từ trong trường đi ra, bản thân cô ấy cũng có con, sau đó bây giờ trong tay phụ trách năm đứa nhỏ.

“Dì út Từ Trì, xin chào.”

Từ Tiểu Khê bắt tay với cô ấy, sau đó đi theo vào trong trường, cô Lý dẫn họ đến ký túc xá của mình.

Cô Lý nhiệt tình rót trà cho Từ Tiểu Khê: “Dì út Từ Trì, tôi vừa định gọi điện cho cô đấy.”

“Có chuyện gì sao?”

Cô Lý ngồi đối diện Từ Tiểu Khê, nghe thấy vậy thì có chút khó xử: “Là như thế này, có lẽ tôi không thể tiếp tục chăm sóc cho Từ Trì nữa, thực ra tôi kiến nghị phụ huynh nên tự chăm sóc con mình, đứa trẻ này không thích nói chuyện, luôn không thích giao tiếp.”

Từ Tiểu Khê nghe vậy thì cau mày: “Không thích nói chuyện?”

Từ Hoài đứng ở bên cạnh có chút lo lắng: “Không thể nào, em trai cháu học rất tốt, cũng rất nghe lời.” Sao có thể có vấn đề? Nửa câu sau cậu không nói ra.

Cô Lý cũng biết không thể nói những lời này trước mặt phụ huynh đứa trẻ: “Đúng, vậy nên tôi nghĩ có thể là do không thích giao tiếp với người ngoài.”

Từ Tiểu Khê biết những lời cô ấy nói đã rất khéo léo: “Được, thực sự làm phiền cô Lý rồi, tôi đã chuyển về từ Đế Đô rồi, sau này cũng có thể tự chăm sóc đứa nhỏ ở nhà.”

Cô Lý thở phào nhẹ nhõm, chăm sóc trẻ con cho người khác, nếu chăm sóc tốt thì tốt, nhưng nếu có một chút vấn đề thì thực sự không có nơi nào để khóc.

“Được, tôi đi thu dọn quần áo và đồ đạc cho thằng bé đây.”

Thứ bảy chủ nhật đều ở cùng giáo viên sinh hoạt nên đồ đạc cũng chứa được trong một túi đồ lớn.

Từ Tiểu Khê lấy quần áo của Từ Trì rồi đến lớp xem cậu một chút cùng Từ Hoài.

Từ Trí đối lập với Từ Hoài, thành tích học tập của cậu rất tốt, cũng không bao giờ đánh nhau.

Hai người cũng không vào gọi Từ Trì.

Từ Tiểu Khê trực tiếp dẫn Từ Hoài rẽ vào “Hang chuột”, đây là nơi bán quần áo đầu tiên trong huyện, trước đây là một đại viện, sau này ông chủ cho thuê toàn bộ khu đất này xây một căn nhà ở đây giống như một con chuột đào hang.

Cô mua cho hai đứa quần áo mùa hè và tấm thảm trải giường rồi mới về nhà.

Từ Tiểu Khê nhờ Từ Hoài rửa sạch đồ cũ trong phòng để đồ, phòng để đồ này không có cửa sổ nên khá tối, trong phòng có mấy kệ gỗ lớn, cô không thể di chuyển nó một mình được, còn có một cái tủ kiểu cũ bên trong.

“Con dọn cái này ra luôn đi, gọi người thu mua ve chai dưới tầng xem ông ấy có muốn lấy không?”

Từ Hoài đáp vâng rồi đeo một đôi găng tay màu trắng để làm việc.

Từ Tiểu Khê cũng mở tủ ra, bên trong để lộn xộn đủ thứ đồ gì cũng có, tua vít, còn có đinh, cờ lê bị rỉ sắt, một cái túi nilon màu đỏ, mở ra có một giấy chứng nhận màu đỏ bên trong, cẩn thận nhìn thì thấy vậy mà lại là bất động sản.

“Mười tám Ô Thạch.” Hơn nữa tên chủ hộ trên đó là cô.

Từ Hoài vừa chuyển một kệ gỗ lớn ra ngoài, đi vào thì thấy cô đang đứng im tại chỗ.

Từ Tiểu Khê vẫy tay gọi cậu tới: “Mười tám Ô Thạch ở đâu?”

“Ở trong ngõ bên cạnh trường chúng con.”

Từ Tiểu Khê nhìn hai mươi chín mét vuông trên ghi rõ giấy, là một cửa hàng có tầng trệt, số tiền trong tay cô cũng đủ để mua một số đồ dùng trong nhà, có lẽ cũng không khó để mở cửa hàng này.

Ngay cả nguyên chủ cũng không biết về căn nhà này, chắc là bố mẹ nguyên chủ để lại cho cô, chỉ là sự cố đến quá nhanh, không kịp nói cho nguyên chủ.

Từ Tiểu Khê nghĩ buổi chiều còn có việc làm nên buổi trưa hai người chỉ ăn đơn giản một chút rồi ngủ một giấc, buổi chiều đi đến mười tám Ô Thạch, cách Nhất Trung thật sự rất gần, từ trong ngõ đi thẳng ra ngoài, rẽ phải rồi đi thêm một trăm mét là tới đối diện cổng trường Nhất Trung.

Trên cánh cửa gỗ có ổ khóa rất cũ, Từ Tiểu Khê lấy chìa khóa trong túi ra, cánh cửa lập tức được mở ra, ở trong bám đầy bụi, nhưng may là không phải nhà thô sơ, đã được trang trí xong.

Từ nhỏ Từ Tiểu Khê đã không bao giờ muốn làm việc vô ích, cô mua một cây lau nhà và một cái chậu ở gần đây để Từ Hoài làm.