Chương 15

Mạnh Hiểu Ni làm ổ trong phòng để xem thêm tư liệu cả nửa ngày trời.

Phượng Quỷ bên cạnh bước từng bước nhỏ, quét mắt khắp phòng của Mạnh Hiểu Ni, bao gồm cả bản thân Mạnh Hiểu Ni.

Một ngôi nhà bình thường, một con người bình thường.

Có thể nhìn thấy quỷ, tạo đồ ăn kết nối âm dương.

Phượng Quỷ quyết định sống tạm thời ở đây.

Phượng Quỷ: "Ta muốn uống nước."

Mạnh Hiểu Ni dành thời gian để tìm một cái bát và rót nước khoáng vào cho Phượng Quỷ.

Phượng Quỷ uống hai hớp nước, nhìn thấy lớp dầu nổi trên mặt nước thì rơi vào trầm tư: Nó vẫn chưa rửa miệng.

Lúc này Mạnh Hiểu Ni đang nghiên cứu tính tình cùng với vấn đề nuôi dưỡng vẹt, cô vô cùng sầu não.

Cô hoàn toàn không biết liệu vẹt Bourke có thể nói được hay không. Lỡ như cậu nhóc này trở thành một người nổi tiếng nhỏ trên mạng mà lại mở miệng làm mọi người khϊếp sợ, cô nên xử lý như thế nào đây?

Còn nữa, điều kiện quan trọng nhất để nuôi dưỡng là phải xác định được nguồn gốc hợp pháp của nó. Con vẹt Bourke này đột nhiên xuất hiện trong cửa hàng của cô nên hoàn toàn không có nguồn gốc rõ ràng.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Mạnh Hiểu Ni quyết định gọi điện thoại cho Cục Lâm nghiệp.

Cô bấm số, đợi một lúc: "Xin chào, cho hỏi đây có phải là Cục Lâm nghiệp không? Là như vầy, tôi tên là Mạnh Hiểu Ni. Bỗng nhiên đêm qua có một con vẹt xuất hiện trong nhà tôi, sau đó..."

Mạnh Hiểu Ni giải thích ngắn gọn về nguyên nhân, quá trình và kết quả của vụ việc.

Cuối cùng kết luận: "Bây giờ con vẹt này lại đến nhà của tôi. Tôi muốn giữ nó lại để nuôi, vì vậy cho tôi hỏi làm thế nào để xin giấy chứng nhận."

Trước đó Cục Lâm nghiệp đã nhận được thông báo rằng một con vẹt Bourke đã trốn thoát, vậy nên bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để nhận điện thoại.

Nhưng điều họ không ngờ tới là con vẹt đã trốn thoát mà vẫn chạy đến ngôi nhà nơi nó bị bắt.

Sao nó có thể nhớ đường được?

Phong Đô không lớn, nhưng đối với một con chim cũng không nhỏ.

Nhân viên công tác hơi ngạc nhiên: "Giấy chứng nhận này hơi khó xử lý đối với cá nhân. Trước hết là cô phải có bác sỹ thú y, nếu không sẽ không thể thông qua. Thứ hai, cô cần tiêm phòng cho con vẹt, kiểm tra cơ thể của nó. Điều kiện và không gian nuôi nấng cũng có yêu cầu nhất định."

Nhân viên của Cục Lâm nghiệp đã nói rất rõ ràng với Mạnh Hiểu Ni: "Từ những điểm trên, tôi khuyên cô không nên nuôi vẹt."

Thái độ Mạnh Hiểu Ni vô cùng chân thành: "Tôi có thể đưa nó đến bác sĩ thú y để kiểm tra cơ thể và tiêm phòng. Có yêu cầu như thế nào về vấn đề điều kiện và không gian nuôi dưỡng? Tôi có thể sắp xếp. Tôi chỉ muốn nuôi một con như vậy thôi."

Cục Lâm nghiệp vẫn không hoàn toàn đồng ý: "Cô không phải là người có chuyên môn, khi nuôi dưỡng khó tránh khỏi những điểm không thể chú ý. Giấy chứng nhận của chúng tôi có liên quan đến sinh sản, nếu cấp một cách tùy ý, đến khi bị cầm để dùng cho việc nhân giống vẹt…”

Không thể tùy tiện tạo lỗ hổng, một khi mở ra sẽ rối tung lên.

Mạnh Hiểu Ni không bỏ cuộc, nghiêm túc trao đổi với Cục Lâm nghiệp: "Con vẹt này rất thông minh, đặc biệt thông minh, tôi cũng vô cùng thích nó. Tôi hứa sẽ không lợi dụng nó để nhân giống."

Phượng Quỷ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hiểu Ni đang nghe điện thoại.

Hai bên trao đổi hồi lâu, nhân viên công tác suy nghĩ một chút bèn nói có thể giúp Mạnh Tiểu Ni hỏi cấp trên: Ví dụ theo đúng lời nói chỉ nuôi một con vẹt, đảm bảo bản thân con vẹt sẽ không tạo thành ảnh hưởng cho xã hội dưới bất kỳ tình huống nào thì có thể cấp giấy chứng nhận tạm thời được không.

Nếu không thể cấp giấy chứng nhận tạm thời, họ sẽ mau chóng đến đưa con vẹt đi.

Sau khi Mạnh Hiểu Ni gọi điện xong, cô nhìn về phía bé Phượng Quỷ.

Bộ lông của cậu nhóc mềm mại và hồng hào, trông giống như một món đồ chơi nhỏ xinh xắn. Đôi mắt đỏ hoe nó nhìn cô chằm chằm, như thể sợ rằng sẽ bị đổi chủ và gửi đi.

À, cũng không hẳn là vậy.

Phượng Quỷ nghiêng đầu nói: "Trong nước này có dầu."

Mạnh Hiểu Ni vội vàng chạy tới xem.

Phía trên bát là một lớp dầu mỏng màu đỏ nổi lên. Thoạt nhìn, đó là dầu từ nồi lẩu vừa rồi.

Cô chợt nhận ra: "Chị vẫn chưa gội đầu!"

Mạnh Hiểu Ni vội vàng lau miệng Phượng Quỷ bằng khăn giấy ướt, đổi cho nó một bát nước khác.

Phải tranh thủ thời gian gội đầu mới được!

Cô giật tóc, hốt hoảng cầm chiếc khăn tắm chạy đi.

Phượng Quỷ nhìn thấy cô rời đi, dáng vẻ như một cục bột hùng dũng oai vệ có khí phách hiên ngang, tiếp tục đến bên cạnh bát uống nước.

Sau khi uống thêm hai hớp, nó đã đập tan cơn khát trong miệng mình.

...

Bữa tối, nhà họ Mạnh nấu một ít đồ ăn, hôm nay ăn bằng đồ ăn còn dư lại trong cửa hàng.

Mạnh Hiểu Ni đặc biệt lấy một chén dưa hấu thái hạt lựu cho Phượng Quỷ.

Phượng Quỷ cúi đầu chăm chú mổ dưa hấu, ăn hai ba miếng với tốc độ cực nhanh.

Trong khi lúc ăn, mẹ Mạnh kể về câu chuyện phiếm mà bà vừa nghe được khi chơi mạt chược. Cụ thể là cậu con trai ở khu phố đằng trước đã trúng tuyển vào một trường nào đó sắp đi du học, dự định nửa năm sau sẽ quay về tìm một người bạn gái rồi kết hôn.

Giống như Phượng Quỷ, Mạnh Hiểu Ni cúi đầu chăm chú ăn cơm.

Suy nghĩ của thế hệ trước thật đáng sợ, ý nghĩa đằng sau những câu nói đó khiến người ta sợ hết hồn hết vía.