Chương 22

Phượng Quỷ dừng một chút: “Là đực.”

Các nhân viên nghe Phượng Quỷ nói chuyện, đều cảm thấy hứng thú. Một nhân viên chuyên nghiên cứu về loài chim đi đến bên cạnh anh ta: "Có phải vẹt Bourke không? Chỉ số thông minh của nó không thể nhìn ra được."

"Nó phải vượt qua chỉ số IQ của một đứa trẻ bình thường ."

"Nói thêm vài câu nữa đi, nhanh lên."

Phượng Quỷ mổ vào tay cầm điện thoại di động của Mạnh Hiểu Ni.

Mạnh Hiểu Ni kịp phản ứng, mở loa ngoài.

Nhân viên Cục Lâm nghiệp hài hòa giải thích: “Phượng Quỷ, cô Mạnh tình cờ nhặt được cậu, nhưng cô ấy không có đủ điều kiện để giữ cậu lại. Nếu cậu bị bệnh, cô ấy cũng chỉ có thể lo lắng, thậm chí còn không thể tìm bác sĩ cho cậu một cách nhanh chóng."

Quả thật Mạnh Hiểu Ni không biết bác sĩ thú y nào cả, nhưng cô có thể thử liên lạc.

Phượng Quỷ nhìn Mạnh Hiểu Ni lo lắng: "Ta rời khỏi cô ấy càng dễ sinh bệnh.”

Nhân viên công tác cười rộ lên, tiếp tục hỏi: "Phượng Quỷ bao nhiêu tuổi rồi?”

Phượng Quỷ bình tĩnh trả lời: "Tuổi quá lớn, quên mất rồi.”

Cục Lâm Nghiệp bên kia truyền đến một trận cười vang: "Phượng Quỷ và cô Mạnh mới quen biết không lâu, phải không?”

Phượng Quỷ mặt không đổi sắc: "Nhất kiến chung tình, nhị kiến ái mộ, tam kiến định chung thân.”

Một con vẹt dùng giọng điệu rõ ràng nói những lời như vậy, chọc cho tất cả nhân viên công tác cười vang. Giống như người trưởng thành nghe trẻ con nói chuyện, trong lòng đều tràn ngập ý cười đùa, không một ai coi lời trẻ nhỏ nói là thật.

Ngay cả Mạnh Hiểu Ni tâm trạng lên xuống thất thường cũng cười rộ lên theo.

Phượng Quỷ đúng là thuận miệng nói, nhưng thấy ngay cả Mạnh Hiểu Ni cũng đang cười, nhịn không được mổ cô một cái: "Ngươi cười theo cái gì?”

Mạnh Hiểu Ni nghe nó nói rất nghiêm túc, cười càng lớn hơn: "Lần đầu tiên có vẹt tỏ tình với chị mà.”

Phượng Quỷ nhịn không được lại mổ cô một cái: "Ai tỏ tình với ngươi? Tuổi ngươi còn trẻ, mơ mộng cũng đẹp đấy.”

Nhân viên công tác bên kia cười như điên.

Một nhân viên vừa cười vừa nói: "Vậy thì, cô gái nhỏ này. Chúng tôi đã ghi âm lại cuộc nói chuyện. Về sau chúng tôi sẽ hỏi lại vấn đề lai tạo của Phượng Quỷ. Con vẹt này khá đặc biệt, có vẻ như chỉ số thông minh cao hơn vẹt Bourke bình thường. Tình huống đặc biệt được đối xử đặc biệt, nếu không có gì bất ngờ, buổi chiều chúng tôi sẽ phái nhân viên đến chỗ cô một chuyến."

Có lẽ chức vị của nhân viên công tác này tương đối cao, sau khi nói xong mấy nhân viên công tác bên cạnh đều nhịn không được hô "Boss lớn uy vũ".

Mạnh Hiểu Ni không ngờ tới tình hình đột nhiên có sự thay đổi như vậy, vội vàng đáp ứng: "Được ạ, được ạ.”

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một đơn vị như vậy.

Nhân viên cười nói thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Mạnh Hiểu Ni cất điện thoại đi, giơ tay vui vẻ xoa xoa đầu nỏ mềm mại của Phượng Quỷ: "Hẳn là chị có thể giữ em lại!"

Một đầu lông Phượng Quỷ đều bị vò loạn, thiếu chút nữa nổ tung.

Nó gian nan di chuyển thân hình nhỏ nhắn xinh xắn: "Nhân loại, ngươi dè dặt một chút đi.”

Là một người không hề biết dè dặt là gì, tâm trạng vui vẻ của Mạnh Hiểu Ni thể hiện quá rõ ràng: "Không chịu đâu.”

Phượng Quỷ: "...”

Khi cuộc gọi của Cục Lâm nghiệp kết thúc, điện thoại của người chuyển phát nhanh cũng tới.

Mạnh Hiểu Ni liên tiếp nhận vài bưu kiện chuyển phát nhanh, từng người chuyển lên lầu, trên mặt còn mang theo một tia chột dạ.

Đối với một con vẹt bình thường, việc Mạnh Hiểu Ni mua một chiếc l*иg là chuyện bình thường.

Nhưng đối với một con vẹt chỉ số thông minh vượt trội, thậm chí cả ngày ngủ trên giường, Mạnh Hiểu Ni luôn cảm thấy mình mua l*иg chim, mua đồ chơi cho vẹt cùng với một ít đồ vật lộn xộn, dường như có một chút…

Mạnh Hiểu Ni đặt mình vào vị trí của Phượng Quỷ, khẳng định mình không vui khi người khác mua l*иg sắt hoặc chút đồ chơi ấu trĩ cho cô.

Nếu nó phát hiện, chỉ sợ sẽ nhảy dựng lên mổ đầu mình.

Mạnh Hiểu Ni mang đồ đạc lên lầu, nhét xuống dưới gầm bàn mình.

Phượng Quỷ nhìn bộ dạng lén lút của Mạnh Hiểu Ni, cũng không thèm để ý.

Nhân loại luôn có một ít tâm tư vô hại của mình.

Loại tâm tư nhỏ này ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối không hề có tác dụng.

Hiện tại dù không có bất kỳ "sức mạnh tuyệt đối" nào, nhưng Phượng Quỷ vẫn rất bình tĩnh, đơn giản thô bạo nghĩ như thế.

Đến giữa trưa, Mạnh Hiểu Ni xuống lầu giúp cha Mạnh mẹ Mạnh bận rộn, đồng thời cũng muốn nghe ý kiến của khách hàng cũ trong cửa hàng về nước lẩu mới.

Phượng Quỷ bị buộc phải ở lại trên lầu.

Nó lắng nghe những âm thanh ở tầng dưới, "Ôi chao, cô gái nhỏ, nước lẩu này mùi vị không tệ", "Tôi muốn thử nó" “Sau này có thể mở cửa hàng lớn rồi", "Đứa nhỏ có tương lai lắm đấy" đại loại như thế, im lặng không lên tiếng điều chỉnh sức mạnh trong cơ thể mình.

Thời đại đang tiến bộ, các quy tắc giữa nhân gian và địa phủ rất nghiêm khắc, hệ thống giám sát ngày càng hoàn thiện. Tất cả thức ăn của nhân gian nếu muốn đi tới địa phủ, đều cần phải phù hợp với "điều kiện". Nói đúng hơn, việc chuyển đổi năng lượng cần có điều kiện.

Mạnh Hiểu Ni là một lỗ hổng ngoài ý muốn, đồ ăn cô làm không cần phải chuyển đổi năng lượng.

Người có thể ăn, quỷ cũng có thể ăn, Phượng Quỷ cũng có thể ăn.

Phượng Quỷ nghiêng đầu tự hỏi: Nên làm thế nào để Mạnh Hiểu Ni làm cho nó ăn nhiều một chút?

Nó mở rộng đôi cánh của mình, hơi khinh thường thân hình nhỏ nhắn mềm dẻo này.

“Cộp cộp cộp" tiếng chạy bộ vang lên.

Mạnh Hiểu Ni mở cửa phòng, lại mang vào một thùng chuyển phát nhanh lớn.

Thùng chuyển phát nhanh này không thể để dưới gầm bàn, bất đắc dĩ chỉ có thể đặt bên cạnh bàn.

Mạnh Hiểu Ni chột dạ nhìn Phượng Quỷ: “Chị đi xuống tiếp tục hỗ trợ.”

Nói xong đóng cửa bỏ chạy.

Phượng Quỷ đổi sang một bên nghiêng đầu.

Nó nhìn về phía thùng chuyển phát nhanh mới được mang lên.

Nhân loại đang chột dạ…

Phượng Quỷ vung cánh bay tới thùng chuyển phát nhanh, dùng mỏ bắt đầu mở thùng.

Bên trong thùng là một đống lớn đệm khí xốp.

Phượng Quỷ dùng mỏ và móng vuốt sắc bén tiếp tục tháo dỡ.

Năm phút sau, Phượng Quỷ nhìn chiếc ghế đu ngựa gỗ màu hồng nhạt xinh xắn đáng yêu trước mặt mình, rơi vào trầm mặc.

Ở giữa con ngựa gỗ màu hồng nhạt này, còn có một cái cột vô cùng thích hợp để móng vuốt chim bấu vào, nhìn thế nào cũng giống như là mua về tặng cho nó.

Phượng Quỷ: "....”

Nhân loại, lá gan rất lớn đấy.