Chương 25

Phượng Quỷ vừa xuất hiện, Cục Lâm nghiệp lập tức không có hứng thú với con người.

Hai người nói chuyện hỏi han, thậm chí còn dùng điện thoại chụp ảnh, lấy sổ ra ghi chép.

Lần đầu tiên nuôi vẹt, Mạnh Hiểu Ni cũng nghe được rất nhiều điều. Bao gồm cách nuôi một con vẹt, con vẹt bình thường sẽ trông ra sao, nếu bị bệnh thì chữa trị như thế nào, làm sao mới được tính là một con vẹt đẹp, v.v.

Nội dung phức tạp, thậm chí có thể viết thành một quyển bút ký mỏng về cách nuôi dưỡng vẹt.

Mặc dù Mạnh Hiểu Ni cảm thấy Phượng Quỷ không chỉ đơn giản là một con vẹt, nhưng cô vẫn nghiêm túc nhớ trong đầu những gì hai nhân viên nói.

Phượng Quỷ giống như không có chút hứng thú gì với hai nhân viên, trả lời câu có câu không, nó không rời khỏi nơi này đã là thái độ tích cực lắm rồi.

Kết quả là, đề tài dần lệch theo hướng kỳ quái.

Nhân viên: “Huyện Phong Đô của chúng ta có vài trung tâm chăn nuôi rất tốt, trong đó còn có rất nhiều vẹt xinh đẹp giống như Phượng Quỷ.”

Phượng Quỷ: “Không thể nào, ta là đẹp nhất rồi.”

Mạnh Hiểu Ni: “…”

Nhân viên: “Phượng Quỷ có muốn tìm một con vẹt mái xinh đẹp không? Có thể sinh rất nhiều vẹt con nha!”

Phượng Quỷ: “Tình yêu không lấy sinh sản làm mục đích cuối cùng mới là tuyệt mỹ.”

Nhân viên: “Ha ha ha ha, ai dạy nhóc những lời này thế?”

Phượng Quỷ: “Tự học.”

Mạnh Hiểu Ni: “…”

Thỏa thuận là không để lộ chỉ số thông minh kia mà?

Mạnh Hiểu Ni từ bỏ.

Mãi một lúc sau, sự phấn khích của hai nhân viên mới giảm xuống một chút. Họ cũng nhận ra Phượng Quỷ thực sự không muốn rời đi cửa tiệm này, bắt đầu chính thức nói chuyện với Mạnh Hiểu Ni.

Một người trong đó cẩn thận nói với Mạnh Hiểu Ni: “Vẹt hồng quả thực là có thể sống một mình, nhưng loài vẹt này rất thích hợp để sinh sản. Bọn chúng trời sinh đã biết chăm sóc con non. Bình thường chúng không thích đến gần con người, nhưng chúng đối với vẹt con rất chu đáo.”

Mạnh Hiểu Ni gật đầu.

“Loài chim có chỉ số thông minh vô cùng cao. Ví dụ điển hình cho loài vẹt chính là vẹt xám châu Phi. Thậm chí kiến thức mà chúng học được sẽ được truyền từ cha mẹ sang con cái. Từ những kết quả hiện tại đạt được, chúng ta có thể suy luận một cách hợp lý, bộ não của một loài chim con vẹt có thể so sánh với con người."

Cha mẹ Mạnh ngồi nghe nghiêm túc bên cạnh, nhịn không được kinh ngạc cảm thán.

Giọng nói của nam nhân viên có lẽ là người có cấp bậc cao hơn mà trong điện thoại nhắc đến, lúc này anh đang cười nói, ý tứ rất rõ ràng: “Từ cuộc đối thoại vừa rồi, chỉ số thông minh của Phượng Quỷ ít nhất cũng bằng một đứa trẻ năm sáu tuổi. Tài năng ngôn ngữ của nó cực kỳ hiếm thấy ở loài vẹt. Nếu ý nguyện chủ quan của nó là không muốn rời đi, vậy chúng tôi cũng sẽ suy xét điều này để sắp xếp cho nó.”

Mạnh Hiểu Ni có chút mong chờ.

Nữ nhân viên bên cạnh ho khan một tiếng: “Là như vậy, cấp trên của chúng tôi… À không phải, là Triệu Khoa, anh ấy là bác sĩ tốt nghiệp đại học thú y chân chính. Bất kể bàn về kiến

thức dự trữ hay trình độ chuyên môn, đều hoàn toàn thích hợp nuôi dưỡng một con vẹt.”

Triệu Khoa cười đáp: “Phượng Quỷ có thể đăng ký ở trung tâm chăn nuôi gần đây, ô bác sĩ thú y thì điền tên của tôi. Tôi sẽ cân nhắc điều kiện nuôi dưỡng, hiệu quả, chi phí, giới thiệu cho cô một số thứ cần thiết. Cô điền vào đơn đủ điều kiện nhận nuôi, kèm theo báo cáo kiểm tra sức khỏe của Phượng Quỷ và ảnh chụp, sau đó có thể danh chính ngôn thuận nuôi nó. Tất nhiên, bởi vì tôi chịu trách nhiệm, cho nên tôi hoặc nhân viên của Cục Lâm nghiệp sẽ thường xuyên đến thăm Phượng Quỷ.”

Mạnh Hiểu Ni nghe xong lời này, bỗng nhiên nhận ra…

Đây có thể xem như một vụ trao đổi.

Hiển nhiên Phượng Quỷ hiểu rõ điều này hơn Mạnh Hiểu Ni: “Được.”

Triệu Khoa cười càng tươi hơn: “Điều này cần phải do Tiểu Mạnh đáp ứng mới được.”

Mạnh Hiểu Ni cảm nhận trọng lượng của Phượng Quỷ trên đầu: “Được.”

Triệu Khoa thấy Mạnh Hiểu Ni đồng ý, anh và nhân viên bên cạnh cùng trao đổi thông tin liên lạc với Mạnh Hiểu Ni.

Mạnh Hiểu Ni vừa đồng ý yêu cầu kết bạn đã nhận được một loạt tài liệu, tất cả đều là về cách nuôi dưỡng, chăm sóc một con vẹt.

Tiếng nhắc nhở có tin nhắn mới vang lên không ngừng.

Mạnh Hiểu Ni đang bấm mở tệp xem thử, nghe Triệu Khoa nói: “Tài liệu hơi nhiều, lát nữa rồi xem.”

Phượng Quỷ thuận thế liếc nhìn màn hình điện thoại di động, sau khi phát hiện có rất nhiều tài liệu lại quay đầu đi.

Cuối cùng Triệu Khoa hẹn Mạnh Hiểu Ni hôm nào mang theo Phượng Quỷ đi kiểm tra sức khoẻ, xong rồi mới chào tạm biệt rời đi.

Cha mẹ Mạnh nhiều lần thuyết thục hai người ăn lẩu xong rồi đi, nhưng bị hai nhân viên từ chối, tìm cớ rằng họ còn có lịch làm việc.

Nhìn đám người đã hoàn toàn đi xa, Mạnh Hiểu Ni mới duỗi tay chọc đầu Phượng Quỷ, hơi phấn khích nói: “Chị có thể nuôi em rồi!”

Phượng Quỷ hơi dịch sang một bên: “Ờ.”

Cô vui vẻ đến cạnh cha mẹ Mạnh: “Buổi tối hôm nay chúng ta ăn lẩu đi!”

Nói cứ như thể mấy ngày nay không ăn lẩu vậy.

Thấy cô cười vui vẻ, cha mẹ Mạnh cũng cười theo: “Được rồi, biết con muốn ăn lẩu rồi.”

Buổi tối hôm nay đông khách hơn hôm trước một chút, bởi vì có khách quen nghe nói có nước lẩu mới nên cố ý đến đây thử món mới.

Mạnh Hiểu Ni giúp đỡ cha mẹ, nhân tiện nấu một nồi nhỏ cho Phượng Quỷ, hâm nóng một số món.

“Em ăn bánh rán không?” Mạnh Hiểu Ni nhìn hai cái bánh rán, hỏi Phượng Quỷ.

Phượng Quỷ ngửi được mùi thơm, quả quyết đáp: “Ăn.”

Mạnh Hiểu Ni chợt nghĩ đến điều gì, lấy một cái bánh rán: “Để chị biểu diễn cho em xem cách ăn theo trào lưu mạng xã hội!”

Cách ăn theo trào lưu mạng xã hội? Là chỉ cách ăn nổi tiếng trên mạng sao?

Phượng Quỷ tránh đi hơi nước trong nồi bốc lên, bay đến chỗ cao, xem thử cái mà Mạnh Hiểu Ni gọi là cách ăn theo trào lưu mạng xã hội là cái gì.

Mạnh Hiểu Ni lấy đũa, chọc một lỗ lên bánh rán.

Sau đó, cô tìm một cái chén nhỏ, chọn một quả trứng sống tốt nhất trong góc. “Cạch”, cô biểu diễn một màn đập trứng bằng một tay, cầm đũa khuấy thật nhanh.

Một chén trứng với lòng đỏ và lòng trắng còn nguyên, dưới sự khuấy đảo của đôi đũa, đã nhanh chóng biến thành hỗn hợp màu vàng óng.

Tốc độ đánh trứng của cô không tính là chậm nhưng biên độ rất nhỏ, cho nên trong cả chén hỗn hợp trứng không có chút bọt khí nào. Hỗn hợp trứng như vậy, nếu được dùng để làm bánh ngọt hay bánh pudding đều rất tuyệt.

Đáng tiếc hỗn hợp trứng này dùng để đổ vào trong bánh rán.

Mạnh Hiểu Ni lặng lẽ lấy một dĩa tôm hoạt, đổ trứng lên bề mặt chả tôm, sau đó lấy một ít chả tôm ngâm hẳn vào trong hỗn hợp trứng, rồi bỏ vào trong lỗ bánh rán.

Sau khi nhét đầy chả tôm vào bánh rán, cô tiếp tục với cái bánh rán còn lại.

Cả trứng và chả tôm đều hơi nhiều.

Tuân thủ nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, Mạnh Hiểu Ni chỉ định làm hai cái bánh rán nhân tôm biến thành làm một mâm bánh rán nhân tôm.

Từng viên từng viên bánh rán tròn đều trên dĩa, trông thật ngon mắt.

Phượng Quỷ quan sát ở phía trên, thân thiện nhắc nhở: “Ngươi có thể nhúng hai viên cho ta nếm thử mùi vị trước.”

Mạnh Hiểu Ni ngẩng đầu cười: “Được.”

Cô cầm cái muôi vớt bên cạnh, lấy hai viên bánh rán nhân tôm để vào trong muôi vớt, rồi đặt vào trong nồi nhỏ.