Chương 24

Phượng Quỷ bay lên trên bàn, nhìn bát lẩu nghi ngút khói. Trong bát, tất cả nguyên liệu đều bị cắt thành từng miếng nhỏ, dĩa dưa hấu bên cạnh cũng được cắt hạt lựu. Có lẽ là để thuận tiện cho nó ăn.

Nó quay đầu lại nhìn Mạnh Hiểu Ni.

Mạnh Hiểu Ni ngồi dưới đất, im lặng sắp xếp những thứ cô đã mua. Tóc cô được buộc lên một cách tùy tiện, trên mặt không nhìn ra cảm xúc, mắt hạ xuống, khóe môi không có chút độ cong.

Mặc dù ngoại hình và tính cách đều không nổi bật giữa đám đông, nhưng cô gái vốn dĩ không tầm thường này đang biểu đạt ý tốt theo cách riêng của cô ấy. Ngay cả là đối với một con vẹt nhỏ yếu đến nỗi cô có thể bắt nó chỉ bằng một tay.

Cho dù cách biểu đạt ý tốt này rất có vấn đề, bị nó hoàn toàn ghét bỏ.

Phượng Quỷ thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn.

Trong phòng, một người thu dọn đồ đạc, một chim tiếp tục ăn cơm, cực kỳ yên tĩnh. Âm thanh dưới lầu mơ hồ truyền đến, cùng với tiếng dọn dẹp của Mạnh Hiểu Ni và tiếng nhai nuốt của Phượng Quỷ, khiến sự “yên tĩnh” trong phòng càng phóng đại đến vô tận.

Một hồi lâu, Phượng Quỷ mở miệng: “Giữ lại cũng được.”

Mạnh Hiểu Ni ngơ ngác nhìn Phượng Quỷ: “Sao?”

Phượng Quỷ ngẩng đầu, nhắc lại lời mình mới nói: “Giữ lại mấy món này cũng được. Nói không chừng ngày nào đó ngươi muốn nuôi một con chim khác.”

Vốn dĩ Mạnh Hiểu Ni định giữ lại đồ, chớp mắt: “Ừm.”

Cô nhìn trên mỏ Phượng Quỷ còn sót lại nước canh, còn nghiêm túc an ủi cô, cười rộ lên: “Nuôi dưỡng một mình em là đủ rồi, em chính là độc nhất vô nhị.”

Phượng Quỷ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hiểu Ni một lát, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Trên thực tế, nó loài là độc nhất vô nhị thật.

Sau khi trận đại chiến long phượng kết thúc, trên thế giới chỉ còn sót lại một con phượng hoàng là nó.

Được vẻ ngoài của Phượng Quỷ “chữa lành”, sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Mạnh Hiểu Ni vui vẻ xuống lầu giúp đỡ việc nhà.

Tất nhiên, buổi chiều không có nhiều việc cần cô phụ giúp.

Nhân lúc này, cha mẹ Mạnh chia sẻ kinh nghiệm của họ khi mở cửa hàng cho Mạnh Hiểu Ni. Bao gồm ở đâu mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, ở đâu mua được đồ rẻ, thậm chí còn kể chút chuyện trong nhà của khách quen.

Mạnh Hiểu Ni chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một hai câu.

Chờ trong tiệm hết khách, một nhà ba người ngồi vào bàn trò chuyện.

“Làm phiền mọi người rồi.”

Ba người nhà họ Mạnh nhìn ra cửa.

Lúc này có một nam một nữ đang đứng ở cửa, trên mặt mỉm cười. Hai người khoảng chừng 30 tuổi, xem dáng vẻ, hiển nhiên không phải khách quen của cửa tiệm.

Người đàn ông lên tiếng trước: “Chào mọi người, chúng tôi là nhân viên của Cục Lâm nghiệp. Xin hỏi cô có phải là cô Mạnh không? Chúng tôi đến muốn xem con vẹt hồng kia một chút.”

Anh ta nhìn Mạnh Hiểu Ni dò hỏi.

Ba người nhà họ Mạnh lập tức đứng dậy.

Mạnh Hiểu Ni quan sát một nam một nữ này, gật đầu: “Đúng vậy, tôi tên Mạnh Hiểu Ni, gọi tôi là Tiểu Mạnh được rồi. Đây là cha mẹ tôi.”

Mẹ Mạnh nhìn hai người cười ngây ngô: “Để tôi rót trà cho hai vị, hai vị ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Cha Mạnh cũng vội vàng tiến đến đón hai người vào.

Cha mẹ Mạnh quá khách sáo, làm hai nhân viên của Cục Lâm nghiệp mới vào cửa vội vàng lễ phép từ chối: “Cảm ơn, khách sáo quá rồi. Chúng tôi đến xem con vẹt kia một chút, xem xong sẽ rời đi ngay.”

Hai bên trò chuyện một hồi, cuối cùng hai nhân viên không từ chối được lòng hiếu khách của mẹ Mạnh, bưng chén trà ngồi xuống.

Mạnh Hiểu Ni chạy lên lầu, vào phòng mình gọi Phượng Quỷ.

Lúc này Phượng Quỷ còn đang tiêu thực.

Thấy Mạnh Hiểu Ni bỗng nhiên đi vào, nó vươn cánh ra, nghiêng đầu: “Người tới rồi?”

Mạnh Hiểu Ni nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói với Phượng Quỷ: “Tới rồi, nếu em muốn ở lại, chỉ cần nói mấy câu như là không muốn rời đi là được rồi. Đừng thể hiện quá thông minh, thông minh quá cũng có thể sẽ bị mang đi.”

Phượng Quỷ bay đến trên đầu Mạnh Hiểu Ni, kiêu ngạo nói: “Không ai có thể dễ dàng mang ta đi.”

Vừa mới dứt lời, một người một chim nhớ tới cảnh ngày đó bị cảnh sát bắt đi, đồng thời quyết định tránh nói về đề tài này.

Mạnh Hiểu Ni mang Phượng Quỷ xuống lầu.

Hai nhân viên dưới lầu vừa nhìn thấy Phượng Quỷ, lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hai mắt sáng lên.

“Đây là Phượng Quỷ sao?”

“Thật xinh đẹp!”

Đúng là Phượng Quỷ cực kỳ xinh đẹp, bộ lông màu hồng nhạt không chút tì vết, đôi mắt đỏ tròn xoe đáng yêu. Và bởi vì bình thường rất thích sạch sẽ, nên mỏ và móng chim không dính bùn đất chút nào.

Bóng loáng, xinh đẹp.

Thực sự là một con vẹt đáng yêu.

Một người tiến lên, nhỏ giọng thăm dò: “Xin chào, Phượng Quỷ?”

Phượng Quỷ nhìn về phía nhân viên này: “Chào.”

Giọng trẻ con non nớt lanh lảnh khiến hai nhân viên càng thêm phấn khởi, hoàn toàn vây quanh Mạnh Hiểu Ni. Ai bảo Phượng Quỷ đang ở trên đầu Mạnh Hiểu Ni chứ?

“Năm nay Phượng Quỷ mấy tuổi?”

“Bình thường Phượng Quỷ ăn cái gì? Lông chim này nên được nuôi thật tốt, nhưng đừng kén ăn quá.”

“À, tôi có mang theo một ít hạt kê này.”

Một nhân viên trực tiếp lấy ra một túi thức ăn nhỏ cho Phượng Quỷ, rải ra tay, nhiệt tình hỏi: “Phượng Quỷ có ăn hạt kê không?”

Mạnh Hiểu Ni và Phượng Quỷ cùng nhìn lòng bàn tay của nhân viên kia.

Đúng thật là hạt kê, còn là hạt kê chưa tách vỏ.

Đây đúng là thức ăn phù hợp với một con vẹt bình thường, nhưng tuyệt đối không phù hợp với Phượng Quỷ.

Mạnh Hiểu Ni muốn nói lại thôi.

Phượng Quỷ nhìn đống hạt kê: “Cái này các ngươi tự giữ lấy mà ăn đi. Ăn nhiều một chút.”

Hai nhân viên nghe xong cười phá lên.

Mạnh Hiểu Ni thề, cô thật sự nghe được hai tầng nghĩa trong lời nói của Phượng Quỷ, dù sao chắc chắn không phải là nghĩa đen mà hai nhân viên kia hiểu.

Nhưng mà…

Hai nhân viên xem nhẹ Phượng Quỷ, thở dài: “Thật đúng là một con vẹt dễ thương.”

Mạnh Hiểu Ni: “…”

Có, có lẽ đúng vậy.