Chương 41: Đã có vị hôn thê

Bữa tối được đặt tại nhà hàng lớn nhất gần trường quay.

Phòng riêng đủ cho hai mươi người, chiếc đèn pha lê phía trên gần như trải dài khắp trần nhà.

Lúc Thẩm Độ và Kỷ Thanh Diên đến, những người khác đã đến đông đủ, thấy hai người bước vào mọi người đều đứng dậy chào đón.

Khương Tư chậm hơn nửa nhịp, phải nhờ vào sự nhắc nhở của Tiêu Tinh Phi mới chịu đứng lên.

Không trách cô được, cô không quen.

Lúc ở nhà, đều là Thẩm Độ chủ động dán lên người cô.

“Sếp Thẩm, sếp Kỷ.” Tiếng chào hỏi nối đuôi nhau không dứt, đều rất cung kính.

Thực tế thì trong các bữa tiệc như thế này, điều quan trọng không phải là ăn ở đâu, ăn cái gì, mà quan trọng là phải sắp xếp vị trí chỗ ngồi như thế nào. Vị trí chỗ ngồi quan trọng hơn ăn no bụng, người ngồi ở vị trí chính giữa, không giàu thì cũng có quyền.

Mà bữa tiệc nào có sự xuất hiện của Thẩm Độ, chưa bao giờ đến lượt người khác ngồi chủ vị.

Anh và Kỷ Thanh Diên dưới sự dẫn đường của đạo diễn tiến về vị trí trung tâm, lúc đi ngang qua Khương Tư, ánh mắt như vô tình liếc cô một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, cô trừng mắt.

Tên đàn ông chó chết này có thể đi nhanh một chút được không? Cô muốn nhanh chóng ngồi xuống.

Thẩm Độ đã đổi một bộ âu phục, một màu đen không thể đơn giản hơn.

Đường may vừa khít, dáng người thẳng tắp, vai rộng eo hẹp.

Khi ngồi xuống, quần âu sẽ ôm sát đôi chân thon dài hoàn hảo, cúc áo nơi cổ tay, nếp gấp tỉ mỉ tôn thêm phong thái quý ông của anh.

Nó hoàn toàn khác với tên khốn lưu manh với cái miệng dẻo quẹo lúc chiều.



Khai tiệc, các nam diễn viên nhỏ được sắp xếp gần cửa có nhiệm vụ làm chân chạy vặt để đi gọi món theo sự ra hiệu của đạo diễn. Không lâu sau, những người phục vụ bước vào với những món ăn tinh tế, các món ăn lần lượt được sắp lên trên bàn.

Vì đã gặp nhau ở phim trường vào lúc chiều, thái độ của Thẩm Độ cùng Kỷ Thanh Diên cũng khá hiền hoà nên mọi người cũng không quá căng thẳng, thỉnh thoảng còn lén nhìn một cái.

Số lần xuất hiện của Thẩm Độ không nhiều, hầu hết là các buổi phỏng vấn nghiêm túc trên các tạp chí và tin tức tài chính.

Lúc này, được nhìn thấy ở cự ly gần, khuôn mặt sắc bén, sóng mũi cao thẳng, ánh đèn chiếu rọi lên đôi mắt sâu hun hút dưới hai hàng lông mi dài, còn đẹp hơn cả trên ảnh, không hề thua kém các sao nam hiện nay. So sánh với Kỷ Thanh Diên ngồi bên cạnh, một người thì lạnh lùng, một người thì ấm áp như mặt trời, vô cùng bổ mắt.

Người mở đầu câu chuyện là vị tiền bối trong ngành điện ảnh và truyền hình, gần đây từng gặp được Thẩm Độ và Kỷ Thanh Diên trong đêm từ thiện. Vị tiền bối nói rằng Thẩm Độ đã ra giá cho món đồ của Đồng Hâm Ương với giá cao gấp mấy lần so với giá trị thật, còn gửi lời chúc thân thiết.

Người có phản ứng lớn nhất là Tiêu Tinh Phi và Kỷ Thanh Diên, một người sặc ớt, người còn lại thì sặc mù tạt. Khương Tư trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cô đã chọc miếng đậu phụ trên đĩa đến mức nó không còn hình dáng ban đầu.

Sắc mặt của Thẩm Độ có chút thay đổi, anh nắm tay thành nắm đấu, ho nhẹ giải thích: “Mọi người hiểu lầm rồi, anh trai của cô Đồng là đối tác trong giới kinh doanh, chỉ đơn giản là tình cảm bạn bè.”

Trong khi giải thích, ánh mắt anh khẽ liếc Khương Tư đang gắp một con tôm vào bát của mình. Thay vì dùng tay, cô trái phải cắm hai chiếc đũa vào đầu và đuôi tôm, cổ tay dùng sức kéo. Tiếng cọ xát với cái đĩa vang lên, cả con tôm bị chia làm đôi.

Tiêu Tinh Phi bị doạ run lên, Kỷ Thanh Diên thì nghẹn cười. Có một cô gái táo bạo hỏi: “Vậy sếp Thẩm vẫn còn độc thân sao?”

“Không.” Thẩm Độ trả lời: “Tôi có vị hôn thê rồi.”



Chỗ ngồi có thứ tự trước sau, thì mời rượu cũng vậy.

Đợi không khí trở nên ồn ào hơn, đạo diễn lập tức nâng ly tiến tới gần, Thẩm Độ và Kỷ Thanh Diên cũng không khách khí, nhấp môi xem như đã uống.

Đến lượt Tiêu Khởi, anh ta ta hạ thấp ly rượu, nói vài câu khách sáo kiểu như vinh hạnh. Vừa mới cùng nhau vui vẻ tán gẫu, mọi người con đang cho rằng Thẩm Độ là người hoà nhã dễ gần, còn đang chuẩn bị tinh thần chờ tới lượt mình để thể hiện bản thân.

Không ngờ anh đột nhiên biến sắc, che đi ly rượu, mặt vô cảm nói hai chữ: “Không cần.”

Cuộc sống phức tạp, nếu muốn đứng vững ở trên đỉnh cao, không thể không có từ “khí thế”, xưa có đế vương, nay có quan lớn, nhà giàu.

Thẩm Độ ngồi ở nơi cao đã lâu, khả năng khống chế người khác vô cùng lợi hại, giống như chơi đùa trong lòng bàn tay.

Chẳng qua, đối với những người “thuận tôi thì sống nghịch tôi thì chết”, anh tuỳ lúc mà chọn cho mình cái mặt nạ phù hợp.

Lúc này, mặt nạ đã được cởi bỏ, mọi người đều thấy rõ khí thế doạ người của anh, không giận mà uy nghiêm.

Trên bàn, hai người đối mặt nhìn nhau, không khí nhất thời lạnh xuống.

Tiêu Khởi đứng tại chỗ luống cuống tay chân, não bộ nhanh chóng lượn một vòng, lại không nhớ ra mình đã đắc tội vị này lúc nào. Đành nhìn về phía Kỷ Thanh Diên cầu cứu, Kỷ Thanh Diên ngay cả nhìn một cái cũng lười.

Mọi người đều buông đũa xuống, ngoại trừ Khương Tư.

Cô thật sự rất đói bụng, bây giờ càng thoải mái ăn uống, cướp lấy tôm Tiêu Tinh Phi vừa mới bóc xong bỏ vào chén của mình.

Không lên tiếng để Tiêu Khởi ngồi xuống, mà nâng ly rượu đầy.

Tầm mắt Thẩm Độ đi từ trái sang phải, dừng lại chỗ Triệu Bân Bân ngồi bên cạnh Tiêu Khởi: “Đến lượt anh?”

Triệu Bân Bân còn đang nghĩ cách giải vây cho Tiêu Khởi, bị Thẩm Độ điểm danh cuống quít nâng ly lên, tay rót rượu không nhịn được mà run rẩy, nói chuyện cũng không còn lưu loát.

"Sếp… Sếp Thẩm…"

"Được rồi." Không đợi Triệu Bân Bân nói hết câu, Thẩm Độ đã cắt ngang lời anh ta.

Những lần nâng ly tiếp, anh đều nở nụ cười với mọi người, cho dù chỉ là cười mỉm. Chỉ riêng hai người Tiêu Hoa và Triệu Bân Bân vẫn khó xử đứng thẳng lưng như cũ.

Tính toán một chút, cũng đã gần một tiếng đồng hồ, tay cầm ly rượu kia đã tê dại không chịu nổi, mặt cũng đỏ bừng, hai chân run rẩy.

Đặc biệt là Tiêu Khởi, bình thường ở trong đoàn phim đều là kẻ bề trên sai xử người khác, lúc này mất hết mặt mũi nhưng không thể làm gì. Mặc dù Thẩm Độ không phải người ngang ngược, nhưng với quyền thế của anh, ai mà không sợ hãi chứ.

Đạo diễn thật sự đang rất bất an, nhân lúc Thẩm Độ đang dùng trà thì cẩn thận thăm dò: "Sếp Thẩm, sếp Kỷ, đạo diễn Tiêu và cậu em Triệu này đã làm gì có lỗi với hai vị sao?"

"Không dám." Thẩm Độ cười nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm hai người lưng đứng thẳng tắp còn đang bồn chồn kia: "Thẩm Độ tôi không phải dạng người rượu gì cũng uống, ai cũng có thể kính rượu."

Những lời này đã quá rõ ràng rồi, trong lòng mọi người vẫn như đang đánh trống.