Chương 42: Cô ấy sẽ sống như thế nào nếu tôi không bảo vệ cô ấy?

Đến lượt Tiêu Tinh Phi nâng ly kính rượu thì đáp án mới được công bố triệt để.

Cậu đã uống non nửa ly, sắc mặt ửng hồng.

Cậu bước tới gần, dùng tay phải nâng ly của Thẩm Độ lên, lời kính rượu cũng không khách sáo như những người khác.

Thẩm Độ cũng không lập tức nhận ly rượu, mà vỗ vỗ bả vai cậu, hỏi: “Vết thương đã lành chưa?”

Lời vừa nói ra, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Người đang cầm đũa thì buông đũa, người đang nâng ly thì buông ly, miệng ngậm chặt lại, chỉ còn lại tiếng hít vào nối tiếp nhau.

Mọi người rốt cuộc cũng hiểu lý do vì sao Thẩm Độ lại làm khó hai người Tiêu Khởi và Triệu Bân Bân.

Chèn ép người mới là quy tắc ngầm trong giới giải trí.

Tất cả nghệ sĩ nếu nổi tiếng chỉ sau một đêm, hầu như đều bị mọi người nhắm tới và xa lánh.

Một số người nghiến răng để tiếp tục tồn tại, số còn lại sự nghiệp tiêu tan.

Vốn tưởng rằng Tiêu Tinh Phi là người không có bối cảnh chống lưng, không có những mối quan hệ nhất trong đoàn phim, đôi khi muốn giúp cậu nói vài câu công bằng nhưng vì sợ liên luỵ mà giữ im lặng, chỉ có thể âm thầm an ủi vài câu.

Không ngờ rằng cậu lại có quen biết với Thẩm Độ.

Mấy diễn viên trẻ sớm đã không chịu nổi sự giày vò của Tiêu Khởi, trong đầu tưởng tượng, lòng thầm vui vẻ nở hoa.

Lời nói của anh như sét đánh ngang tai hai người Tiêu Khởi và Triệu Bân Bân, bọn họ cực kì run sợ, lảo đảo tiến lại gần, còn chưa đứng vững đã nghe thấy Thẩm Độ lên tiếng: “Từ trước đến nay Thẩm Thị chưa từng tham gia vào giới giải trí, lần này cậu em của tôi có gì không phải mong mọi người dạy bảo. Chẳng qua dạy bảo thì dạy bảo, nếu như cố tình chèn ép, chẳng lẽ muốn thay tôi dạy dỗ nó sao?”

Hai người vừa nghe xong, toàn thân run rẩy, không dám tiếp tục lại gần, ngay cả lời biện hộ cho bản thân cũng không thốt ra được.

Đôi khi việc thay đổi số phận cần cố gắng trong một thời gian dài, nhưng có khi cũng chỉ trong nháy mắt.



Sau khi Tiêu Khởi và Triệu Bân Bân rời đi, bầu không khí lại trở về bình thường.

Đạo diễn đứng dậy lấy hai tay vỗ nhẹ vào mặt mình, hai tay nâng chén vẻ mặt lo lắng: “Sếp Thẩm, là chúng tôi không chăm sóc chu đáo.”

Thẩm Độ phất tay, thậm chí còn có ý cười: “Nặng lời rồi, Tinh Phi mới vào nghề, còn nhiều chỗ sai sót, vẫn mong mọi người chia sẻ kinh nghiệm nhiều hơn. Sau này cũng không cần quá thiên vị, chỉ cần đừng làm gì quá đáng là được.”

Con người cùng đẳng cấp mới có thể ngang hàng nói chuyện. Câu nói nhẹ nhàng như thế này lại giống như người trên cao dặn dò kẻ phía dưới.

Đạo diễn hơi yên lòng, liên tục đáp ứng.

Sau màn kịch, đĩa đựng xương của Khương Tư đã đầy, vỏ tôm chất thành đống.

Cô cầm khăn giấy ướt lau sạch mấy đầu ngón tay, thần thái tự nhiên quan sát Thẩm Độ đang nói chuyện với người ngoài.

Cà vạt nới lỏng, cúc áo cởi đã mấy nút.

Nghiêm túc lắng nghe đạo diễn trình bày về việc sắp xếp và lên kế hoạch cho Tinh Phi, khóe miệng để lộ nụ cười tuỳ hứng.

Người ta nói, thế giới này không đen thì trắng.

Khương Tư lại cho rằng, Thẩm Độ là màu xám.

Anh luôn đứng tại ranh giới đó, trước mặt là bóng tối, sau lưng là ánh sáng.

Bễ nghễ đứng trên mọi thứ, chống đỡ gió tanh mưa máu cho cô.

"Chị đi rửa tay." Cô gấp khăn đặt trên ghế, nhỏ giọng nói với Tiêu Tinh Phi.

Không hiểu tại sao, khi dùng tay bóc tôm, dù có lau bằng khăn thơm như thế nào đi nữa thì mùi tanh vẫn còn.

Bọt xà phòng có mùi thơm của bưởi, rửa đến lần thứ hai thì nghe thấy tiếng buớc chân quen thuộc đang tiến đến gần.

"Rửa lâu vậy? Tay cũng đỏ lên rồi." Thẩm Độ bắt lấy tay Khương Tư đặt trên bồn rửa mặt, tắt vòi nước, rút khăn giấy trong hộp ra lau tay cho cô.

"Anh ngửi thử xem, vẫn còn mùi." Khương Tư đưa tay lại gần mũi Thẩm Độ.

Thẩm Độ nghiêm túc ngửi: "Thơm, không có mùi."

Khương Tư vẫn không tin, quay đầu sang phải, đuôi tóc xinh đẹp theo động tác vẽ ra một đường cong, khiến anh kìm lòng không được mà hôn lên cổ cô.

Cô liếc xéo anh: "Vậy anh liếʍ nó đi."

Thẩm Độ: "..."

Đúng là không nên chủ động đi tìm cô, vừa phiền toái vừa xấu xa.

"Anh ghét bỏ em?" Khương Tư mở vòi nước, chuẩn bị rửa thêm một lần nữa, tôm ăn rất ngon, nhưng mùi lưu lại cũng làm người ta khó chịu.

"Nhìn ra rồi?" Thẩm Độ vừa chuyển đề tài, ngón tay vừa men theo eo của cô đi xuống dưới, eo nhỏ mông vểnh, lưng quần hơi rộng so với eo cô, như vậy lại thuận tiện cho anh.

Vừa dứt lời, Khương Tư làm bộ muốn đá chân ra sau, anh mặt không đổi sắc dùng đầu gối kẹp chặt lại.

Anh chạm vào lối vào của cô, nơi đó đã trơn trượt rồi.

"Ướt như vậy à?" Anh tìm góc độ, đưa ngón tay thăm dò vào trong, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bao trùm cả người Khương Tư không cách nào chống lại được, cô vội vàng tìm môi anh, liếʍ mạnh một cái, hôn sâu, nước bọt trong suốt theo khóe miệng chảy ra bên ngoài.

"Sếp Thẩm thật đẹp trai, nhìn xem… A… Ướt hết cả rồi." Khương Tư đứt quãng nói một câu hoàn chỉnh, mông vểnh lên cọ cọ lên quần của anh, tay trái nắm lấy tay anh bỏ vào trong áo mình.

Thẩm Độ bị cô cọ mà bụng dưới run lên, dùng sức đè cô lại, hơi thở mang theo mùi rượu chui vào tai cô: "Về trước chờ anh, lát nữa anh đút em no bụng."

Khi tiệc tan thì đã muộn rồi, Khương Tư rửa tay xong thì về thẳng khách sạn.

Thẩm Độ và Kỷ Thanh Diên một trước một sau bước lên xe, mùi rượu nhanh chóng lan ra khắp không gian chật hẹp.

Tài xế bật nhạc, bánh xe đi ngang qua bỏ lại phía sau những ngọn đèn đường mờ nhạt, sự ồn ào sôi động bị bóng đêm bao phủ, ánh trăng giữa đêm giống như một cái lỗ, yên tĩnh vô cùng.

“Anh, em có một vấn đề muốn hỏi anh.” Kỷ Thanh Diên lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu đưa cho Thẩm Độ.

“Hỏi đi.”

“Không phải anh không muốn chị dâu xuất đầu lộ diện sao? Sao còn thay chị dâu trút giận như vậy?” Kỷ Thanh Diên gãi đầu, khó hiểu hỏi.

Tiếng trượt bánh răng của bật lửa vô cùng rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh. Thẩm Độ hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn như những chiếc lá khô rơi xuống mặt đất.

Anh nói: "Bố cô ấy xảy ra chuyện, mẹ cô ấy không biết ở đâu. Người thân, bạn bè đều xa lánh, nếu anh không bảo vệ cô ấy thì làm sao cô ấy sống được đây?”