Chương 2: Tiên tử hạ phàm

Nơi cư trú của ngoại môn đệ tử có diện tích cực kì rộng lớn. Muốn từ nơi đó tới nhiệm vụ đường trong thời gian ngắn cơ bản không thể nào được.

Nhưng Tần Không cũng không nóng nảy vừa đi vừa dùng ánh mắt ngắm cảnh xung quanh. Thay vì nói là nhìn thì nên nói là đánh giá.

Từng ngọn thổi quanh ngọn núi, người thường muốn đến đây cơ bản không thể nào đến được.

Cũng chỉ có các nhân vật cao thủ mới có thể cưỡi mây đạp gió mới có thể xuyên qua được.

Tần Không cảm thấy mấy người tại ngọn núi này không có đơn giản như vẻ bề ngoài, dường như có cái khác huyền diệu.

Nhưng hắn cũng không có để ý, dù sao với thực lực của hắn hiện tại thì vẫn còn rất nhiều thứ không biết.

Đi có một đoạn đường ngắn mà người dần dần tăng thêm rất nhiều. Những người này đều là ngoại môn đệ tử đều đi hướng nhiệm vụ đường. Nhưng quần áo của những ngoại môn đệ tử đang mặc trên người đều so với Tần Không tốt hơn rất nhiều. Tuy không nói là sang trọng nhưng rất đẹp.

Cùng so sánh với quần áo Tần Không thì lộ ra dáng vẻ quê mùa rất nhiều.

Nhưng Tần Không cũng không thèm để ý những thứ này.

Dựa theo trí nhớ đi tới nhiệm vụ đường thì dòng người từ từ càng nhiều. Họ không dám trì hoãn bước chân thậm chí trực tiếp chạy.

"Một khi đi đến nhiệm vụ đường trễ đều sẽ bị trừng phạt. . ."

Tần Không lắc đầu, đồng thời tốc độ đi nhanh hơn.

"Nghe bảo hôm nay trung nội môn đệ tử muốn tới ngoại môn a, không biết xảy ra chuyện gì. Bất quá nghe nói là Yên Nhiên Tiên Tử cũng đến ngoại môn, nàng là một người trẻ tuổi nổi bật của tông môn chúng ta. Mới hai mươi mốt tuổi đã đến được Trúc Cơ sơ kỳ, được các trưởng lão ban cho linh khí đan dược vì thế nên được vô số người ngưỡng mộ."

"Yên Nhiên Tiên Tử ở tại tông môn cũng là được vô số người theo đuổi. Ta nghe nói Yên Nhiên Tiên Tử dáng người giống như tiên tử không nhiễm bụi trần, vẻ đẹp tựa tiên thiên, tinh khiết giống như nước suối, mỗi nhất cử nhất động đều hoàn mỹ không tỳ vết."

"Ta còn chưa từng thấy Yên Nhiên Tiên Tử không biết lần này Yên Nhiên Tiên Tử tới ngoại môn của chúng ta là muốn làm chuyện gì a . . ."

Rất nhiều người vừa đi vừa nghị luận trên mặt lộ ra vẻ ái mộ rõ ràng hơn nữa đang khi nói chuyện cũng nhanh hơn tốc độ. Phảng phất rất gấp gáp muốn đến gặp "Tiên tử " trong suy nghĩ của bọn họ

Bên tai truyền đến tất cả tiếng nghị luận Tần Không cũng bị khơi gợi lên một số hứng thú.

"Yên Nhiên Tiên Tử?"

Trong trí nhớ của hắn thì trong lòng cái thằng ngốc Tần Không kia đối với người này có ý ái mộ. Mặc dù chưa từng nhìn thấy bộ dáng Yên Nhiên Tiên Tử nhưng ở trong trí nhớ thì Yên Nhiên Tiên Tử giống như tiên tử xinh đẹp không nhiễm bụi trần không gì sánh được.

Yên Nhiên Tiên Tử giống như một đóa hoa xinh đẹp tự nhiên.

Vẻ xinh đẹp thuần khiết tìm không được bất kỳ tỳ vết nào.

Đây cái kia Tần Không đối với Yên Nhiên Tiên Tử duy nhất miêu tả hơn nữa cả ngoại môn, phảng phất đối với Yên Nhiên Tiên Tử không cách nào tự kiềm chế yêu cùng mê mẫn.

"Yên Nhiên Tiên Tử. . . Người nào tự xưng tiên tử hoặc được xưng là tiên tử đều không có cái nào dung mạo bất phàm”

“Sách sách!"

Tần Không nhoẻn miệng cười.

Đối với mỹ nữ hắn không ghét. Làm một người đàn ông hắn đối với mỹ nữ cũng có thưởng thức cùng với hảo cảm.

Nam nữ yêu nhau ‘thiên kinh địa nghĩa’.

Mỹ nữ được mọi người yêu mến thì cũng không ngoại lệ. Dĩ nhiên hắn chỉ dính đến một cái cấp độ mà thôi, hắn vẫn còn không đến nổi gặp mỹ nữ liền biến thành cái kia Tần Không. Giống như mê muội không cách nào tự kềm chế.

Thời gian trôi qua Tần Không giờ phút này dừng bước nhìn về phía trước điện phủ nguy nga phong cách cổ.

Điện phủ này so với kiến trúc của thế giới kia của hắn phần lớn là không giống. Độ cao kia có hơn mười trượng cộng thêm độ cao của núi cao vυ"t trong mây. Hơn nữa là điện phủ cũng tản ra hơi thở thần bí.

"Người đến chức vụ đường trước?"

"Là ngoại môn trưởng lão đi? Dựa theo quy cũ trước đây, ngoại môn trưởng lão so với chúng ta tới trước mới được a."

Đám đông đứng chật chội toàn bộ đều đứng trước cửa nhiệm vụ đường, mà Tần Không cũng là đứng dựa vào một vị trí tuy thế nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng nhiệm vụ đường.

Trước cửa điện phủ phong cách cổ xưa trưng bày hai bức tượng thạch long khảm hai khỏa ‘con ngươi’ ngọc thạch xinh đẹp.

Nhưng Tần Không vừa nhìn thấy đôi mắt của hai bức tượng thạch long hai mắt dần tỏa sáng.

"Thứ tốt!" Tần Không sách sách hai tiếng.

Hai con mắt của thạch long tản ra nồng nặc linh khí, thường nhân nếu là đứng ở xung quanh thạch long chắc chắn cảm giác được nồng nặc linh khí, nếu so với chung quanh thì linh khí nồng nặc vô số lần.

"Mọi người yên lặng. . ."

Đúng lúc này một âm thanh già nua vang vào trong tai mọi người.

Mọi người tập trung nhìn đến đều tự giác ngậm miệng lại bởi vì người đến chính là người trong lời bọn hắn nói ngoại môn trưởng lão!

Ngoại môn trưởng lão mặc dù ở ngoại môn nhưng cũng là một vị trưởng lão, trong ngoại môn trưởng lão chính là chức vị cao nhất.

Có quyền quản hạt các đệ tử ngoại môn ngay cả là gϊếŧ ngoại môn đệ tử cũng sẽ không có ai nói gì.

Ngoại môn đệ tử có số lượng vô số, nhiều cũng không nhiều mà ít cũng không ít.

Nhìn vị trưởng lão này ước chừng sáu mươi mấy tuổi, người mặc quần áo màu đen tóc trắng phiêu dật.

Dù nhìn qua có vẻ già nua nhưng thân thể chắp tay đứng yên, thẳng tắp tỏa ra cảm giác không giận mà uy.

Nhưng mà Tần Không có thể phát hiện một tia tham lam trong mắt trưởng lão.

"Tất cả mọi người yên tĩnh, hôm nay là ngày Phi Nguyên Tông thành lập được tám mươi bảy năm. . ."

Cảnh Nguyên trưởng lão vuốt chòm râu trắng, hai tay đè mọi người nhỏ giọng nghị luận, vẻ mặt "Hiền lành" cười nói.

Không ít ngoại môn đệ tử trong lòng đều thầm mắng bởi vì Cảnh Nguyên trưởng lão cũng không "Hiền lành" như vậy.

Ngày thường Cảnh Nguyên trưởng lão giống như là Ác Ma làm thịt người không nháy mắt. Ai mà chọc hắn làm cho hắn có một tia không thích thì vô số bi kịch sẽ xuất hiện trên người đó.

Nhưng khi nghĩ về gia đình không ai dám đem những thứ này nói ra. Hơn vạn người đứng trong đám người cũng là như thế.

Hơn vạn ngoại môn đệ tử đã yên tĩnh trở lại, Cảnh Nguyên trưởng lão nhìn thấy cảnh này vẻ mặt mỉm cười tăng lên một chút. Giờ phút này vuốt chòm râu nói:

"Ngày thường các ngươi đã nhiều lần cống hiến cho nội môn, mà nội môn Phi Nguyên Tông cũng không có quên các ngươi. Hôm nay là ngày Phi Nguyên Tông thành lập được tám mươi bảy năm, nội môn cũng cho ngoại môn đệ tử chúng ta một cơ hội."

"Cơ hội, cơ hội gì?"

"Cơ hội gì?"

Mọi người không ngừng nghị luận.

"Yên lặng một chút! Cái này cơ hội tự nhiên không phải là ta nói. Mọi người cũng nghe nói nội môn phái ra hai tinh anh đệ tử tới đây chính là nói chuyện này mọi người phải nắm chặt cơ hội thật tốt!"

Cảnh Nguyên trưởng lão khẽ mỉm cười nói:

"Cơ hội này có thể nắm chắc hay không còn phải nhìn vào chính các ngươi!"

"Vân Trường Không, Yên Nhiên Tiên Tử, hai vị cũng ra đi."

Cảnh Nguyên trưởng lão cười vuốt chòm râu mà lúc hắn vừa nói xong trên bầu trời, hai đạo phiêu dật thân ảnh hạ xuống.

Hai thân ảnh bất phàm trên người tản ra hơi thở thần diệu. Vừa xuất hiện chính là làm hơn vạn người thần thanh khí sảng, tinh thần rung động.

Hai người này là một nam một nữ. Nam mày kiếm tản mát ra khí tức bất phàm trong lúc mơ hồ có thể từ trong đó nhìn ra ngạo khí ngập trời.

Bất quá nam tử này ẩn núp cực kỳ bí ẩn cũng chỉ có người nhiều kinh nghiệm và thấy nhiều mới có thể nhạy cảm phát hiển ra.

Còn ở trong mắt những người còn lại thì nam tử này giống như một người huynh trưởng hòa ái dễ gần.

Người này chính là Vân Trường Không mà Cảnh Nguyên trưởng lão vừa nói.

Về phần người kia chính là Yên Nhiên Tiên Tử!

Yên Nhiên Tiên Tử đang mặc một bộ đầy màu sắc, đeo một cái đai lưng phấn hồng buộc quanh một vóc người hoàn mỹ.

Nhưng vẫn không che được làn da trắng nõn, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hai mắt thanh linh mê người

Cả người tản mát ra hơi thở thuần khiết vô cùng giống như tiên tử không nhiễm bụi trần, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Yên Nhiên Tiên Tử vừa mới vừa xuất hiện. Đám người còn có chút nhỏ giọng nghị luận chính là kinh ngạc yên tĩnh xuống.

Mọi người không chớp mắt nhìn Yên Nhiên Tiên Tử trong ánh mắt chìm đắm mê muội nhưng không có ý khinh nhờn trong đôi mắt chỉ có ánh mắt ái mộ, mơ ước.

Vẻ đẹp làm cho lòng người sinh ra chút nào ý khinh nhờn. Tựa người phàm cảm giác đối mặt tiên tử vĩnh viễn không cách nào ganh đua so sánh.

Phút chốc ánh mắt mọi người nhìn về phía Yên Nhiên Tiên Tử không nháy mắt, mà Yên Nhiên Tiên Tử giờ phút này cũng thản nhiên cười làm mọi người điên đảo.

Vốn là còn có một số người định lực phi phàm miễn cưỡng có thể giữ vững trấn định, nhưng vào giờ khắc này đôi mắt kia cũng chìm đắm tiến vào trong đó.

Tiên tử hạ phàm. . .