Chương 3: Tiểu đệ đệ đi cùng ta

Yên Nhiên Tiên Tử xuất hiện, trong nháy mắt thời gian như dừng trôi, trên người tản ra hơi thở bất phàm không có bất cứ từ ngữ nào hình dung được.

Mà ngay cả Cảnh Nguyên trưởng lão cũng là trong nháy mắt mê man. Ngay cả nội môn đệ tử Vân Trường Không cũng nhìn không chớp mắt, ánh mắt không xuất hiện e dè nhìn Yên Nhiên Tiên Tử.

Thật đẹp a . . .

"Xinh đẹp như thế!"

Hai mắt Tần Không chăm chú nhìn vào Yên Nhiên Tiên Tử.

Nhưng ngay sau đó hắn mạnh mẽ lắc đầu, hai mắt thanh tĩnh rất nhiều.

Thời điểm hắn lần nữa nhìn về phía Yên Nhiên Tiên Tử, hai hàng lông mày nhăn lại thật sâu.

"Mị hoặc thật mạnh! Nàng này vốn là bất phàm, dung mạo lại càng nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh, dùng từ ‘hoa nhường nguyệt thẹn’ hình dung cũng không quá đáng, phối hợp với mị hoặc đoán chừng người người vừa thấy cũng sẽ đắm chìm trong mê hoặc. Nếu như không phải ta rèn luyện nhiều năm mới ra được định lực sợ rằng ngay cả ta cũng phải bị lạc trong đó! ! !"

Tần Không mặc dù mất đi thực lực nhưng vô số năm tôi luyện ra định lực vẫn còn

Nhưng ngay cả như thế cũng thiếu chút nữa hoàn toàn trầm mê, nếu như hoàn toàn trầm mê đoán chừng tim của hắn cũng bị nàng lấy đi muốn thoát khỏi cũng rất khó.

"Nha. . ."

Trong lúc Yên Nhiên Tiên Tử nhẹ nhàng bay lơ lửng trên không trung mỉm cười nói.

Mỗi cử chỉ hành động của nàng cũng tỏa ra hơi thở thuần khiết. Tuy không phải là không quyến rũ mà ngược lại đủ làm cho lòng người xao động.

Xung quanh trừ Tần Không thì mọi người chưa tỉnh táo lại. Mặc dù là người sống nhưng trong nháy mắt cũng tiến vào mê muội, không người nào có thể giữ vững tinh thần cũng chỉ có mỗi Tần Không mới có thể giữ vững tinh thần.

"Có ý tứ!"

Yên Nhiên Tiên Tử nhìn về phía Tần Không, che nhẹ đôi môi đỏ mọng, cười một chút.

Đám người tiến vào mê muội nhưng Tần Không vẫn giữ vững tinh thần không thay đổi.

Nhưng không có ai biết, giờ phút này Tần Không ra sức giãy dụa phản kháng thậm chí trên trán mồ hôi chảy.

Tuy hắn định lực hơn người nhưng không có thực lực đối mặt với tình huống như thế muốn mặt không một biểu tình, không chút biến sắc phản kháng thì rất khó.

"Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì?"

Yên Nhiên Tiên Tử cau chân mày lại, khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra nét mặt thú vị.

Mị thuật cũng đồng thời biến mất, khi cất tiếng nói lên mọi người cũng tỉnh táo lại.

Nhưng "Tỉnh" cũng chỉ là có thể giữ vững ý thức thanh tĩnh, nhưng trong lòng ái mộ cũng là không có biến mất chút nào.

"Hỏi ngươi đó. . . Tiểu đệ đệ."

Yên Nhiên Tiên Tử không thấy ai nói chuyện, ngón tay dơ lên bắn ra ra một đạo nhàn nhạt khí lưu hướng về phía Tần Không.

Mà tốc độ khí lưu làm Tần Không không cách nào phản kháng, phút chốc thân thể Tần Không không tự chủ được bay lơ lửng trên không trung. Tần Không biết Yên Nhiên Tiên Tử hỏi mình. Vừa rồi không phải hắn không nói mà là đám người tỉnh lại nên hắn không muốn nói.

Nhưng bây giờ thì không nói không được a.

"Ta gọi là Tần Không!"

Tần Không cắn răng, bất đắc dĩ nói.

Tiếng nói vang lên làm hơn vạn đệ tử ngoại môn đều kinh dị nhìn Tần Không. Nhưng kinh dị dần dần biến thành ghen tỵ với hận thậm chí nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vì người đầu tiên Yên Nhiên Tiên Tử nói chuyện chính là Tần Không. Ở trong mắt bọn hắn Tần Không là một người ngu đần.

"Sao lại là hắn!"

"Ghê tởm!"

"Yên Nhiên Tiên Tử thế mà cùng với loại người ngu đần này nói chuyện, tại sao không phải là ta?"

Trái tim rất nhiều người giống như lờ mờ vỡ vụn, trong lòng bọn họ nguyền rủa, bọn họ đều rằng nguyên nhân cũng là bởi vì Tần Không làm cho bọn họ biến thành như thế.

Đối với Yên Nhiên Tiên Tử ái mộ, đã để tất cả mọi người mê muội.

Nhưng mà Tần Không đối diện với mấy người này đã không có có biện pháp gì a. Trong lòng hắn cũng hết sức bất đắc dĩ nếu để cho hắn lựa chọn hắn tuyệt đối không chọn lựa làm chim đầu đàn.

Bởi vì kết quả của việc làm chim đầu đàn chính là khi Yên Nhiên Tiên Tử đi rồi hắn sẽ phải chịu mọi người xa lánh. Từ trong mắt mọi người ghen tỵ với cùng hận ý liền có thể đoán tương lai rõ ràng.

"Tần Không…”

“Tiểu đệ đệ…”

“Ngươi rất có ý tứ nha."

Yên Nhiên Tiên Tử che miệng khẽ cười, nàng khẽ cười kéo dài không bao lâu sau đó hướng phía Cảnh Nguyên trưởng lão nói:

"Có ba cái vị trí cho đệ tử ngoại môn tiến vào nội môn, ta liền tuyển hắn. Ta tuyển hắn làm được đồng của ta, không có vấn đề gì chứ?"

Cảnh Nguyên trưởng lão nghe được lời này, nhìn một chút Tần Không hiển nhiên là nội tâm hết sức kinh ngạc nhưng hắn vội vàng trả lời:

"Yên Nhiên Tiên Tử là đệ tử tinh anh của tông môn chọn một ngoại môn đệ tử tiến vào nội môn, tự nhiên không tính là gì, ta làm sao dám cản trở tiên tử."

Ngay cả Cảnh Nguyên trưởng lão là trưởng lão của đệ tử ngoại môn nhưng so với địa vị của Yên Nhiên Tiên Tử vẫn kém một bậc.

Thân phận Cảnh Nguyên trưởng lão cao hơn so với Yên Nhiên Tiên Tử nhưng thực lực vẫn kém hơn một bậc vì thế nên địa vị giữa hai người chênh lệch.

"Ha hả, tiểu đệ đệ, cùng ta rời đi."

Yên Nhiên Tiên Tử lắc lắc tóc dài, không có nhiều lời, vung tay.

Trong nháy mắt vừa vươn ngón tay một đạo nhàn nhạt khí lưu hướng về phía Tần Không bay đi, không thể phản kháng.

Sau một khắc Tần Không thân thể run lên thân thể không tự chủ được bay lên hướng về phía Yên Nhiên Tiên Tử rời đi. Tần Không dở khóc dở cười hắn lần đầu gặp phải chuyện như vậy.

"Không phải. . ."

Tần Không cười khổ không thôi.

Mục tiêu của hắn là tiến vào nội môn, nhưng theo sau Yên Nhiên Tiên Tử thì hắn đã tiến vào nội môn.

"Ghê tởm!"

Khác với đệ tử ngoại môn, sắc mặt Vân Trường Không tự nhiên rất khó coi nhưng vẫn giả bộ có dáng vẻ hòa ái, vẻ mặt âm trầm mặt nhìn một chút đệ tử ngoại môn rồi nói:

"Ngươi, ngươi! Đi theo ta. Sau này là dược đồng của ta, giúp ta chế thuốc nếu như làm tốt ta sẽ cho các ngươi cơ hội tăng lên tu vi!"

Hắn chỉ hai người với tốc độ hết sức nhanh rõ ràng là đã có chủ ý trước giống như đã thông đồng trước mà hai người bị chỉ cũng tiêu sái bước ra thật nhanh.

Nếu như Tần Không ở chỗ này chắc chắn biết hai người này. Bọn hắn chính là người đánh chết chủ nhân trước của thân thể này.

Một người tên là Lưu Đức, một người tên là Vương Phàm. Hai người này chính là thường ngày khi dễ Tần Không không ít. Mọi người cũng không nghĩ tới là hai người kia sẽ được tuyển vào nội môn.

Không lâu lắm, dưới chân Vân Trường Không xuất hiện một thanh trường kiếm. Trường kiếm chở Vương Phàm cùng Lưu Đức rời đi ngoại môn.

Thời gian trôi qua rất nhanh giống như một cái chớp mắt. Vân Trường Không cùng Yên Nhiên Tiên Tử hai người đệ tử nội môn đến đây nhưng nháy mắt sau đó hai người đã rời đi.

Rất nhiều người cảm thấy mất mác nhưng phần lớn mất mác là vì thời gian dài sẽ không thấy Yên Nhiên Tiên Tử, cảm giác thống khổ dân trào.

"Ghê tởm, tất nhiên là cái kia Tần Không!"

"Tại sao là hắn!"

"Hắn là một kẻ ngốc vận mệnh cũng thật lớn a, lại bị Yên Nhiên Tiên Tử tuyển làm dược đồng. Đây là chuyện may mắn đến cở nào a. Có thể sống bên cạnh Yên Nhiên Tiên Tử đừng nói là dược đồng cho dù giữ cửa ta cũng nguyện ý!"

"Thế là hết a, người ta bây giờ là đệ tử nội môn. Ngươi để cho người khác nghe đến mấy lời này nếu mà Tần Không nghe được thì đầu ngươi tuyệt đối khó có thể giữ a."

“Địa vị bất đồng!”

Có một số người yên lặng lắc đầu.

Đệ tử nội môn cùng đệ tử ngoại môn chênh lệch giống như một trời một vực.

Mọi người lắc đầu ủ rũ, nhưng không có biện pháp.

. . .

Nội môn Phi Nguyên Tông, tất cả kiến trúc trên tám ngọn núi được gọi là ‘Bát Cực sơn phong’.

Từng ngọn núi có linh khí nồng nặc, mây mù phủ quanh, thảo dược được trồng rất nhiều. Phi hành thú bay lượn khắp nơi giống như không có chuyện gì kỳ quái.

Tại ‘Bát Cực sơn phong’ đệ tử nội môn bay quanh phát ra gió, vờn quanh ở bốn phía.

Có chân đạp phi kiếm, có chân đạp mây trắng bay lên, tóc dài phiêu dật giống như tiên nhân. Mọi người trong lúc bay qua nhau thỉnh thoảng chào hỏi.

‘Bát Cực sơn phong’ không phải là đệ tử nội môn thì không thể vào.

Thành viên nội môn thực lực bọn chúng đều phi phàm.

Mà đúng lúc này, từ phương xa hai đạo thân ảnh bay tới. Một nam một nữ, hai người đều bay trên không trung, chính là Yên Nhiên Tiên Tử cùng với Tần Không

Yên Nhiên Tiên Tử ngồi xếp bằng như một đóa liên hoa, lông mày đen nhánh, môi đỏ mọng, thân thể thon thả, cả người đón gió phất phới giống như tiên tử đón gió.

Về phần Tần Không, liền ngồi tại một áng mây trắng do Yên Nhiên Tiên Tử biến ra.

Nhưng hắn ở bên cạnh Yên Nhiên Tiên Tử giống như người nhà quê. Thân hình hắn cũng không nhỏ, nhưng đa số ánh mắt của mọi người đều đảo con ngươi nhìn về phía Yên Nhiên Tiên Tử.

Mà Tần Không cũng là lạnh nhạt.