Chương 5: Cùng tiên tử ở chung

"Yên Nhiên Tiên Tử thậm chí cho ta một cái lệnh bài tất nhiên là không muốn ta tử vong, rốt cuộc là vì chuyện gì? Đối với Phong Yên Nhiê ta dám khẳng định ta tuyệt đối có giá trị lợi dụng. Nếu không một cái mỹ nhân như thế không thể nào đối với ta tốt như vậy..."

Tần Không trong lòng yên lặng nghĩ.

Phong Yên Nhiên, Yên Nhiên Tiên Tử, ngay cả đệ tử nội môn xuất sắc cũng hững hờ, ngay cả mặt mũi cũng không cho. Nhưng hết lần này tới lần khác đối với hắn khác thường. Hắn cũng sẽ không tự đề cao bản thân, tự cho là bản thân có mị lực a.

Giải thích duy nhất chính là, đối với Phong Yên Nhiên hắn có giá trị lợi dụng...

Trên mặt hắn không một biểu cảm, không chút nào biến sắc nhìn Yên Nhiên Tiên Tử.

Ngay cả dung mạo Yên Nhiên Tiên Tử xinh đẹp không tỳ vết làm chúng sinh điên đảo. Nhưng hắn đã có ý phòng bị, đối diện với mấy cái này, miễn cưỡng có thể giữ vững trấn định, không đến nổi trầm luân đi vào.

Hắn không phải không thừa nhận, cái này Yên Nhiên Tiên Tử, đúng là rất xinh đẹp...

Hắn kiếp trước thấy vô số cô gái, thấy cô gái quá xinh đẹp cũng không phải là ít nhưng chưa từng thấy người xinh đẹp như Yên Nhiên Tiên Tử. Dung mạo, khí chất, vóc người, tiếng nói, đều là hạng nhất. Tuy có nét mị hoặc nhưng không mất đi vẻ tinh khiết.

Làm điên đảo chúng sinh nhưng chúng sinh không có ý khinh nhờn. Đây mới là điều đáng sợ nhất

"Sau này, ngươi sẽ ở một căn phòng khác, làm dược đồng của ta. Nếu ta không chế thuốc thì ngươi nên ra ngoài nhiều một chút a. Không có chuyện gì thì ngươi cũng đừng đến quấy rầy ta."

Tần Không nghe thấy liền gật đầu.

Hắn đã hiểu ý tứ của Yên Nhiên Tiên Tử. Dược đồng chỉ là một danh phận mà thôi, ngày thường có tự do nhưng không thể quấy nhiễu đối phương.

Đãi ngộ như vậy thì ai nhận được cũng đều vui mừng nhưng hắn lại không cho là như thế.

Càng như thế, hắn càng mơ hồ có một loại cảm giác rằng bản thân đã bị Yên Nhiên Tiên Tử giam cầm bản thân hơn phân nữa, còn làm cái gì hắn cũng không biết.

Yên Nhiên Tiên Tử lại nói tiếp: "Tốt nhất không nên đi quá xa, ngọn núi này tên là hóa nguyên, là ngọn núi mà trưởng lão, chưởng môn, cùng với đệ tử tinh anh tu luyện. Ngươi đi dạo ở gần đây cũng đủ, không thể chạy xa nếu không lại quấy rầy một vị tiền bối, mà ngay cả ta cũng không dám làm gì."

Phong Yên Nhiên thản nhiên cười.

"Ta hiểu."

Tần Không gật đầu, việc này hắn tự nhiên sẽ làm tốt

"Còn có một điều, sau này ta đi ra ngoài đều mang theo ngươi. Nhớ rằng gặp phải tiền bối nhất định phải tôn kính, nếu không ngay cả là ta là đệ tử tinh anh cũng không giữ được ngươi."

Phong Yên Nhiên nét mặt trêu chọc không còn xuất hiện trên mặt chỉ còn lại nét mặt nghiêm túc nhắc nhở hắn.

"Ta biết rồi."

Tần Không đáp.

Dựa theo trí nhớ mà nói thì hơn một nữa thế hệ cường giả trước đó có tính tình quái dị, sống lâu nên tính tình cũng thay đổi liên tục, một khi có một chút không vừa ý thì trở nên giận dữ.

Yên Nhiên Tiên Tử thấy Tần Không trả lời như thế thì gật đầu hài lòng.

"Nhớ kỹ lời của ta! Còn một điều nữa là trong ngày thường ta sẽ không sẽ ra ngoài. Khoảnh chừng hai ba tháng ta mới đi ra ngoài. Cho nên trong lúc ở chỗ này, ngươi có thể hấp thu linh khí trời đất để tăng cường thực lực bản thân."

"Hấp thu linh khí tăng cường thực lực? Hấp thu như thế nào?"

Tần Không nói ra, mặc dù có chút liều lĩnh nhưng đúng là hắn không biết thế nào hấp thu linh khí để tăng cường thực lực.

"Nha...”

“Cũng đúng, ta quên mất điều này. Đệ tử ngoại môn chỉ có cống hiến lớn mới có thể có cơ hội nhận được công pháp tu luyện ở luyện khí tầng một đến tầng mười. Ngươi tuổi còn nhỏ quá nhưng mà đã đến chỗ này của ta rồi thì ta cũng sẽ không keo kiệt. Ngươi cầm lấy ba bản công pháp này nếu là toàn bộ tu luyện xong thì nói với ta."

Chân mày Phong Yên Nhiên hơi nhíu lại nhưng trong lúc nói chuyện không biết lúc nào xuất hiện ba tờ giấy trắng mỏng.

Phong Yên Nhiên ngón tay bắn ra một đạo vô hình khí lưu thôi động ba tờ giấy trắng đưa đến trong tay Tần Không.

Tần Không nhìn ba tờ giấy trắng đột nhiên trong mắt xuất hiện ánh sáng, bởi vì ... ba tờ giấy trắng chính là công pháp mà chủ nhân trước của thân thể này ngày đêm ao ước có được!

Đây là công pháp tu luyện từ luyện khí tầng một đến luyện khí tầng ba, nếu như hoàn toàn tu luyện xong thì có thể từ luyện khí tầng một tăng lên đến luyện khí tầng thứ ba.

Bây giờ chẳng qua là hăn mới bước vào luyện khí tầng thứ nhất có thể tu luyện xong thì thực lực chắc chắn tăng lên gấp bội.

Tất nhiên mấy câu nói kế tiếp của Phong Yên Nhiên hắn cũng nhớ kỹ.

Đến luyện khí tầng thứ ba thì đi tìm đối phương.

Còn tại sao thì hắn cũng không rõ lắm nhưng chỉ có thể làm theo.

"Trong động phủ này, những cây thảo dược này là ta trồng trong lúc rảnh rỗi nên ngươi có thể tùy ý hái sử dụng để tăng cường tốc độ tu luyện. Còn cái Dược Viên, ngươi nhớ là không được tới gần, nếu không..."

Những lời sau của Phong Yên Nhiên cũng không nói ra nhưng ánh mắt mang ý cảnh cáo làm cho không người nào có thể quên.

Cặp kia mắt cảnh cáo làm cho người ta xuất hiện cảm giác nguy hiểm không sao mà nói rõ được.

Chính xác là nguy hiểm, Tần Không có thể rõ ràng cảm nhận được. Tần Không gật đầu.

"Tốt lắm, nhớ kỹ tu luyện đến Luyện Khí Kỳ tầng thứ ba phải kịp thời tới tìm ta. Ngươi tư chất cơ bản mặc dù kém nhưng những loại dược thảo thứ này không giúp ngươi dễ dàng để tăng lên tới Luyện Khí Kỳ tầng thứ ba, nhưng tốc độ cũng sẽ không chậm... Được rồi, ta cũng chỉ có nhiêu đó dặn dò ngươi thôi. Trừ những tình huống vừa rồi ta nói thì sau này không có chuyện gì thì không được quấy rầy ta. Trừ khi ta đi tìm ngươi, thời gian còn lại người cứ làm việc của người."

Phong Yên Nhiên lười nhác nói vài câu thì bay lên không lâu sau đó liền biến mất trong tầm mắt của Tần Không.

Tần Không thấy Phong Yên Nhiên rời đi, ánh mắt cũng tỏa sáng.

"Cái này..."

Tần Không nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại là mừng như điên tới cực điểm. Mục tiêu của hắn chính là tới nội môn nhưng không nghĩ tới không chỉ đi tới nội môn mà còn có một cái đệ tử tinh anh làm núi dựa. Hơn nữa không cần phải lo thứ gì, ngay cả công pháp tu luyện cũng được chuẩn bị hoàn thiện.

"Người tốt..."

Tần Không liếʍ liếʍ môi, cầm lấy ba tờ giấy trắng bỏ vào trong túi áo.

Hắn cất bước đi tới ba nơi Dược Viên. Linh khí so với các nơi còn lại nồng nặc hơn rất nhiều.

Tần Không nhìn ba nơi Dược Viên hái hai gốc linh thảo mà không có chút nào kiêng kỵ sau đó vuốt vuốt, đặt ở trong miệng.

Sau khi vào bụng, một cảm giác mát mẻ đột nhiên sinh ra. Tần Không cảm giác trong cơ thể mình xuất hiện một thứ gì đó.

Nếu có người thấy Tần Không làm như thế, chắc chắn sẽ la to là phí của trời. Những linh thảo này mặc dù không trân quý nhưng cũng không phải là đem ăn giống như Tần Không a.

"Dù sao cũng nhiều a... Tùy tiện ăn một gốc cây hai gốc cây, cũng không đáng gì a. Chủ yếu nhất chính là linh thảo này vị tệ a."

Tần Không phủi bùn trên tay rồi sờ sờ miệng, chỉ cảm thấy trong cơ thể xuất hiện một thứ gì đó.

Nhưng cụ thể là cái gì, hắn cũng không biết, chỉ biết là đối với chính mình có lợi.

"Yên Nhiên Tiên Tử đối với ta tốt như vậy, ta nhất đinh có tác dụng đối với nàng. Hắn chỉ nhìn ta một lần, mà ta cùng người khác khác nhau chỉ có một điều a. Đó là ta là người duy nhất có thể giữ tỉnh táo trước dung mạo của nàng. Chẳng lẽ cũng bởi vì điểm này nên hắn coi trọng ta?"

Sau khi Tần Không ăn linh thảo rồi ngồi chồm hổm dưới đất, cau mày tự hỏi.

Yên Nhiên Tiên Tử vô duyên vô cớ đối với hắn tốt, đánh chết hắn cũng không tin. Có lẽ một số kẻ lỗ mãng tự nhận có mị lực rất mạnh, nhưng hắn không phải là kẻ lỗ mãng. Yên Nhiên Tiên Tử không phải người ngu, khắp nơi lộ ra tư thái dụ dỗ mị hoặc, tại sao có thể là một người ngu.

Chuyện này không có đơn giản như vậy.

"Thôi, bây giờ thực lực của ta cơ bản không phản kháng được, đi được bước nào hay bước đó vậy..."

"Cuối cùng cũng là ở cùng tiên tử."

Tần Không sờ sờ lỗ mũi cười một tiếng rồi đi vào phòng của mình.